Chồng sói
Chương 2
Cô mông lung tỉnh dậy, ban nãy vì quá sốc nên cô đã ngất đi từ lúc nào! Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, cô mệt mõi chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm. Cô phải bình tâm nghĩ ra cách để quay về kiếp sau thôi, ở một nơi quái dị như thế này, cô sợ một ngày cũng không thể sống sót!
Trong các bộ phim xuyên không cô xem thường sẽ có một sự kiện nào đó liên kết lại khiến nữ chính xuyên đến quá khứ, nhưng cô không bị tông xe. không bị chết đuối, vậy thì nguyên nhân là ở đâu ra đây?
Cánh cửa mở bật ra, cô giật mình ôm chặc tấm chăn rút vào một góc, đưa đôi mắt lo sợ nhìn người con trai trước mặt. Có phải là người tên là Bạch Vũ Lạc ban nãy xông vào không nhỉ?
- Muội cảm thấy trong người như thế nào rồi? Muội cứ trong tình trạng như thế này khiến ta rất lo lắng!
Cô lắc nhẹ đầu nhìn Vũ Lạc, quan sát kỹ mới thấy y thật đẹp, khuôn mặt cân đối, đôi mắt lại ánh lên những tia nắng ấm làm dịu lòng người đối diện, mái tóc đen dài được y buột nhẹ cẩn thận, giọng nói thì thanh trầm rất vừa tai, sống gần ba mươi năm rồi cô mới gặp được nam nhân mang sắc đẹp ưa nhìn như thế, có khi lại đẹp hơn nữ nhân nữa!
- Vũ Vũ, ta à không muội không nhớ điều gì cả, huynh có thể kể muội nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra được không?
Y cười nhẹ đưa tay vuốt ve mái tóc của cô, cô giật mình hơi né tránh hành động gần gũi này.
- Chuyện là như thế này! Muội sau khi nghe đến việc bị gả cho đế vương Dương Tích Phong, liền phản ứng kịch liệt rồi tự nhốt vào phòng, suốt 3 ngày liền không thấy muội có động tĩnh gì, cha mẹ đành phải phá cửa, khi vào bên trong đã thấy muội ngất dưới nền nhà, trên cổ là sợi dây bị đứt đoạn!
Cô nhướn mày khẽ hỏi:
- Tự tử hụt sao?
- Đúng vậy!
Cô ôm mặt tự chửi thầm trong lòng mình, bản thân kiếp sau đã xui tận mạng, nhưng không ngờ gốc gác của cái xui này lại ghê gớm như thế, hại cô muốn chết cũng không thể chết được! Trên đời liệu ai bi thảm hơn cô không chứ?
- Nhưng thật kỳ lạ, từ hai năm trước, muội bỗng dưng tránh xa Dương Tích Phong, chẳng phải muội luôn ôm tương tư với đế vương sao?
Cô ngạc nhiên đưa ngón tay chỉ vào người mình:
- Muội sao? Tương tư đế vương?
Bạch Vũ Lạc gật nhẹ rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho cô nghe một câu chuyện khác:
- Bạch Tộc chúng ta vốn rất thân thiết với Dương Tộc, muội từ nhỏ đã cùng với Tích Phong là thanh mai trúc mã, vào sinh nhật lần thứ mười sáu, muội còn ghi vào đèn khổng minh rằng muốn được cùng Tích Phong chung sống đến răng long đầu bạc, không lẽ muội không nhớ gi sao?
Cô ngỡ ngàng trước những lời nói của Vũ Lạc, sao lại có thể ngập tràn màu hồng như thế chứ, tuy là lời mình nói ra nhưng cô lại cảm thấy sắp không chịu nổi! Tạm thời bỏ chuyện kia sang một bên, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là trong thời gian tìm cách quay về kiếp sau thì cô phải tìm hiểu nơi này trước đã!
- Muội muốn du ngoạn, bỗng dưng muốn hít thở khí trời một tí ấy mà!
Nụ cười trên môi cô trông gượng gạo vô cùng, hy vọng y sẽ hiểu mà tìm cho cô một người dẫn cô đi ra bên ngoài.
- Được thôi, cho muội ra ngoài một chút, biết đâu lại nhớ ra việc gì đó! Để ta đi gọi người thay y phục cho muội, lát nữa sẽ có Thẩm Mi đến đưa muội đi!
Cô gật đầu cúi chào Vũ Lạc, y mỉm cười hài lòng rồi rời khỏi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng thay quần áo cần gì đến người khác động tay động chân, chẳng lẽ là ...?
- Không phải chứ?!
Cô thờ thẫn ngồi trên ghế, thế giới cổ xưa thật phức tạp, thân thế cô bị người khác nhìn thấy mất rồi, tuy là cùng nữ giới nhưng lại có cảm giác không tự nhiên, hơn nữa chỉ có việc cài một cây trâm lên tóc đã hao tốn biết bao thời gian của cô.
Nhưng cái người tên Thẩm Mi đó khi nào mới đến đây?
Cô đứng dậy bước đến gần cửa nhìn ra bên ngoài, bỗng một bàn tay chạm sau gáy cô khiến cô giật mình nhìn sang, đó là một nữ nhân, cô gái này mang nhan sắc không mấy nổi bật nhưng vẫn rất ưa nhìn:
- Tiểu thư, người khỏe rồi chứ ?
Cô ngây ngô nhìn người con gái trước mặt, cô ấy đang gọi cô là tiểu thư sao? Thì ra thân phận của cô cũng không nhỏ nhỉ, ít nhất cũng bù đắp cho cô vài phần thiệt hại!
- Ngươi là Thẩm Mi?
- Vâng ạ, em là nữ hầu thân cận của người, lần này ra bên ngoài, xin người hãy theo sát em, nếu để tiểu thư đi lạc, Bạch Tộc chắc chắn sẽ không tha cho em!
Cô mỉm cười ngại ngùng nhìn Thẩm Mi:
- Xin lỗi, đã làm khó em rồi!
Nghe thấy cô xin lỗi, Thẩm Mi hốt hoàng cúi người xuống lắc đầu nguầy nguậy:
- Xin người đừng nói với em những lời nói đó, sẽ hạ thấp thân phận của người!
Cô xoa nhẹ gáy khẽ than thầm, làm người quý tộc cũng không vui vẻ gì, nói mười lời phải cẩn thận mười lời, chẳng còn một chút tự do ngôn ngữ gì cả!
- Được rồi, em đưa ta đi xem cuộc sống của người dân ở đây đi! Ta rất mong chờ!
Nhược Kha Kha à, tuy mệnh bạc nhưng bù lại đầu óc cô quả thật tinh ranh, trong lúc đi tham quan, cô phải lôi ra được một số thông tin của Bạch Vũ Ái này mới được, có gì còn có thể đối phó trong một vài trường hợp khẩn cấp, đúng là thời gian cô ngồi xem phim thật không hoang phí, ít nhất còn có thể dùng vài chiêu trong hoàn cảnh như thế này!
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
27 chương
781 chương
60 chương
141 chương
125 chương