Hải đảo hơi xa, phải bay hơn 15 tiếng mới đến nơi. Hai người mua vé khoang hạng nhất, chỗ ngồi có thể kéo thành một chiếc giường cá nhân đơn giản, nếu là hai chỗ ngồi gần nhau có thể gọi tiếp viên hàng không đến kéo thành một chiếc giường đôi. Hai người lên chuyến bay lúc bảy rưỡi tối, cùng ăn cơm trên máy bay, cùng xem một bộ phim ngắn. Thẩm Yến Quân gọi tiếp viên hàng không đến ghép giường, kéo rèm rồi ôm Lục Gia Ninh ngủ một giấc. Giường trên máy bay không thể thoải mái như ở nhà, cũng may có Thẩm Yến Quân bên cạnh, Lục Gia Ninh chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Khoảng tám rưỡi ngày hôm sau, tiếp viên hàng không bắt bầu đưa bữa sáng, Lục Gia Ninh cũng bị đánh thức, cậu dụi dụi mắt, theo thói quen cọ cọ mặt lên người Thẩm Yến Quân rồi mới đứng dậy. Thẩm Yến Quân kéo rèm, nhận bữa sáng rồi ôm Lục Gia Ninh đến phòng vệ sinh trên máy bay. Ăn sáng xong, hai người vui vẻ nói chuyện, lấy bừa một cuộn phim ngắn, Lục Gia Ninh ngoan ngoãn dựa vào Thẩm Yến Quân xem phim. Thẩm Yến Quân nhìn cậu ngoan như thế, cố ý hôn hít cậu liên tục, nhìn đứa nhỏ xấu hổ núp vào ngực mình hắn mới thỏa mãn tha cho cậu. Cuối cùng cũng đến nơi. Hai người cùng thay quần áo mùa hè mới ra ngoài. Thời tiết trên đảo rất dễ chịu, trong không khí mang theo mùi gió biển đặc biệt. Trời trong nắng ấm, gió nhè nhẹ thổi rối tóc mái khiến lòng người thư thái. Đã gần 3 giờ chiều, ngồi trên máy bay quá lâu khiến hai người hơi mệt mỏi. Lục Gia Ninh xoay người ôm lấy Thẩm Yến Quân, hai người đã lâu lắm rồi không cùng nhau đi chơi thế này. Thẩm Yến Quân bình thường bận rộn, thế nên hắn cũng rất quý trọng cơ hội đặc biệt này. Thẩm Yến Quân xách hành lý, Lục Gia Ninh chạy theo ôm cánh tay rảnh rỗi của hắn. Đợi một lát, có người lái xe đến trước mặt họ, gãi đầu xin lỗi, dùng tiếng Trung không lưu loát nói chuyện với họ, giải thích rằng do có việc đột xuất nên tới đón muộn. Paul là tài xế mà bạn của Thẩm Yến Quân thuê giúp hai người, ông sẽ lái xe đưa họ đi, đồng thời lo toan những vấn đề cần thiết cho họ. Thẩm Yến Quân không khiển trách, hắn giới thiệu Lục Gia Ninh rồi xách hành lý lên xe. Nơi này phong cảnh tươi đẹp, dọc đường đi có thể nhìn thấy biển xanh đậm phía xa, bãi cát trắng mịn sạch sẽ. Paul vừa lái xe vừa giới thiệu một vài nét đặc sắc trên đảo, còn đề nghị sẽ đưa hai người đi tham quan. Chỗ ở cách sân bay không gần, phải đi một đoạn khá xa mới tới nơi. Paul giúp họ xách hành lý, để lại phương thức liên lạc của mình, nói sẽ thuê người tới dọn dẹp định kỳ, bình thường sẽ không tới quấy rầy họ, sẽ sắp xếp lịch trình trước một ngày rồi mới liên hệ với họ, nếu có chuyện gì hai người có thể liên lạc với ông. Thẩm Yến Quân hỏi thăm vài chuyện rồi nói lời cảm ơn, Paul lái xe rời đi. Thẩm Yến Quân đã mượn một căn biệt thự gần biển, trong phòng là cửa sổ sát đất, ngồi trong nhà cũng có thể thoải mái ngắm biển. Quan trọng nhất là, trong thời gian nửa tháng này chỉ có hai người họ ở đây. Một nơi hoàn mỹ, không bị bất cứ ai quấy rối. Mấy ngày đầu tiên, Paul đưa họ đi ngắm cảnh. Đảo không lớn lắm, đi ba ngày đã xem hết các thứ trên đây rồi. Thời gian còn lại là của riêng hai người. Sinh hoạt ở đây rất đơn giản, hai người trải qua mỗi ngày giống như dân bản xứ, cùng nắm tay đi dạo, cùng đến trung tâm mua rau dưa hoa quả, buổi tối cùng nhau nấu cơm. Mặc dù biệt thự gần biển nhưng Lục Gia Ninh chưa từng xuống nước, cậu không biết bơi, nhất quyết đòi ngồi trên bờ nghịch cát. Thẩm Yến Quân không ép cậu, một mình hắn thay đồ bơi ngâm mình trong nước. Biết Lục Gia Ninh đang ngắm mình, hắn cố ý lên bờ uống nước, còn cố ý hất mái tóc ướt sũng, sửa sang lại phần mái rối bời trên trán. Hắn cởi trần, cơ thể quanh năm rèn luyện hiện rõ cơ bắp khỏe khoắn, nước biển thuận theo từng thớ cơ rõ ràng chảy xuống dưới, gợi cảm hút hồn. Lục Gia Ninh nhìn hắn ngẩn cả người, Thẩm Yến Quân vặn nước uống một ngụm, giơ tay vuốt mũi cậu. Lục Gia Ninh hoàn hồn, vội vã thẹn thùng cúi đầu, Thẩm Yến Quân nhân cơ hội này hỏi cậu có muốn tập bơi hay không, lại dụ dỗ mê hoặc bé thỏ nhà hắn để hắn được dạy bơi, cuối cùng Lục Gia Ninh cũng ậm ừ đồng ý. Thẩm Yến Quân giúp cậu bôi kem chống nắng, nhân tiện sờ mó vài cái rồi mới đắt cậu xuống nước. Lúc bắt đầu hắn rất nghiêm túc dạy cậu cách phối hợp tay chân, cách điều chỉnh hơi thở, cách để nổi trên mặt nước. Lục Gia Ninh cũng nghiêm túc học, một lát sau đã có thể tự nổi trên nước. Nhưng chẳng bao lâu, có kẻ nào đó đã thay lòng đổi dạ, bàn tay không an phận dần sờ sang chỗ khác. Lục Gia Ninh xấu hổ trốn tránh trong nước, cậu vốn chưa quen, bây giờ đột nhiên giãy dụa nên mất thăng bằng chìm xuống, sặc nước. Thẩm Yến Quân vội vàng ôm cậu lên bờ, Lục Gia Ninh ho khan một lúc lâu mới bình tĩnh lại, đẩy hắn ra chạy về phòng. Thẩm Yến Quân hơi hối hận, sau lần đó Lục Gia Ninh nhất định không xuống nước nữa. Hai người cùng ngồi chơi trên bờ biển, cùng nằm tắm nắng. Mặt trời sắp lặn, Lục Gia Ninh ôm tranh đã phác họa vẽ cây cỏ, Thẩm Yến Quân ngồi bên cạnh ngắm biển, ngắm Lục Gia Ninh vẽ tranh, dường như hắn nhìn ngắm cậu bao nhiêu cũng không đủ. Lục Gia Ninh vừa quay đầu đã va vào ánh măt dịu dàng của Thẩm Yến Quân, tim hẫng một nhịp. Hai người đã sống chung nhiều năm rồi nhưng mỗi lần thấy Thẩm Yến Quân như thế cậu vẫn động lòng lần nữa. Lục Gia Ninh đột nhiên muốn hỏi một chuyện mà cậu đã băn khoăn từ rất lâu. Cậu từng muốn hỏi Thẩm Yến Quân rất nhiều lần rồi, cậu không thể nói, lại chỉ thích vẽ vời, thích những nơi yên tĩnh, mỗi lần làm gì cũng rất tốn thời gian. Những lúc rảnh rỗi cậu có thể ngồi ngẩn ngơ cả ngày trời, cậu tự thấy mình rất nhàm chán. Cậu chưa bao giờ thấy cuộc sống của mình sinh động tươi đẹp, cậu thấy bản thân mình rất nhạt nhòa, giống như một vùng biển nhỏ không bao giờ có nổi một cơn sóng nhẹ. Thẩm Yến Quân thì ngược lại, hắn tốt như thế, đáng lẽ nên có một cuộc sống thú vị hơn bên một người thú vị hơn cậu. Nhiều năm ở bên hắn, cậu luôn thấy bản thân mình không xứng có một người tốt đẹp như Thẩm Yến Quân. Giống như bây giờ, cậu cầm bút vẽ vời, mỗi lần vẽ sẽ mất cả tiếng đồng hồ. Mà Thẩm Yến Quân cũng không làm gì khác, chỉ ngồi yên bên cạnh cậu, ngắm nhìn cậu. Nhiều khi cậu hi vọng mình có thể hoạt bát năng động hơn, nếu thế mỗi ngày của  Thẩm Yến Quân sẽ không tẻ nhạt như bây giờ. Lục Gia Ninh đặt tranh xuống, quỳ trên bờ cát đối mặt với Thẩm Yến Quân, hỏi hắn:【Anh có thấy em rất nhàm chán không.】 Thẩm Yến Quân kéo cậu ngồi cạnh mình, mặc dù cát rất mịn nhưng hắn vẫn sợ cậu bị đau, hắn phủi phủi cát cho cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại nghĩ như thế?” 【Em lúc nào cũng yên tĩnh, hở tí là ngại ngùng, mỗi lần vẽ vời cũng quên cả thời gian.】 Lục Gia Ninh bình tĩnh ra hiệu, trong lòng không nhịn được dâng lên một cỗ chua xót. “Ninh Ninh.” – Thẩm Yến Quân lên tiếng, Lục Gia Ninh nắm tay hắn ngắt lời. 【Em không thú vị chút nào, không thể nói chuyện, lại thích yên tĩnh, nếu anh được ở cùng người khác chắn chắn cuộc sống của anh sẽ ngày càng vui vẻ hơn, chứ không phải nhàm chán như em.】 Lục Gia Ninh vẫn muốn tiếp tục, đột nhiên bị Thẩm Yến Quân bịt miệng. Lục Gia Ninh mất thăng bằng, hai tay chống lên bả vai Thẩm Yến Quân. Nụ hôn này không giống bình thường, nó mang theo thô bạo và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, Lục Gia Ninh không theo kịp, chỉ đành để mặc Thẩm Yến Quân làm theo ý mình. Cậu biết Thẩm Yến Quân đang tức giận, cậu biết Thẩm Yến Quân không muốn cậu nói những lời đó, nhưng hôm nay cậu không nhịn được. Cậu bất bình thay cho Thẩm Yến Quân, cậu luôn cảm thấy cuộc sống Thẩm Yến Quân vốn dĩ phải náo nhiệt hơn thế này. Thẩm Yến Quân đúng là đang giận, hắn giận Lục Gia Ninh  đã sống cùng hắn nhiều năm thế rồi mà vẫn còn suy nghĩ đẩy hắn cho người khác. Lục Gia Ninh bắt đầu khó thở, nhưng Thẩm Yến Quân muốn phạt cậu, đầu lưỡi trong miệng Lục Gia Ninh vẫn không ngừng thăm dò phá phách, cuốn lấy lưỡi cậu ma sát, lại mút mạnh môi cậu trừng phạt. Hơi thở cũng quấn lấy nhau khiến nhiệt độ dường như tăng cao hơn, nhịp tim của Lục Gia Ninh điên cuồng truyền đến lồng ngực Thẩm Yến Quân, mà nhịp tim của hắn cũng chẳng thua kém cậu là bao. Thẩm Yến Quân chưa muốn tha, Lục Gia Ninh tránh ra lại bị hắn chặn đường, một tay hắn đỡ sau gáy cậu, một tay kéo cậu về phía mình, Lục Gia Ninh không chịu đựng được, trong mắt đã phủ đầy một tầng nước, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn. Ngay lúc Lục Gia Ninh sắp không thở nổi nữa, Thẩm Yến Quân mới buông cậu ra. Lục Gia Ninh mất sức dựa vào hắn, há miệng thở hổn hển. Cậu kề sát vào lồng ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim của hắn. Thẩm Yến Quân không nói gì, ôm cậu thật chặt, lúc mở miệng giọng hắn đã hơi khàn khàn. “Nghe rõ không? Mỗi nhịp đập của nó đều là vì em. Ninh Ninh, tại sao đến bây giờ em vẫn chưa toàn hoàn tin rằng anh yêu em, yêu đến mức nguyện ý dâng hết tất cả cho em.” Lục Gia Ninh vội vàng ngồi thẳng dậy, sốt ruột ra hiệu:【 Không phải, không phải em không tin anh.】 Cậu cúi đầu:【Em chỉ… Không có tự tin.】 Thẩm Yến Quân thở dài, lại ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cậu: “Ninh Ninh à, vấn đề này chúng ta đã nói rồi mà. Anh thích em, yêu em. Anh chưa bao giờ thấy em nhàm chán, bởi vì anh thích tất cả của em.” Dừng lại một chút, Thẩm Yến Quân bổ sung: “Nhưng mà, để em có suy nghĩ này cũng tại anh không đúng. Là do anh không cho em đủ cảm giác an toàn, là anh không để em thấy được rằng anh rất cần em, là lỗi của anh.” Lục Gia Ninh lại vội vã ngồi thẳng dậy, xua xua tay. Không phải, đây là do cậu, sao lại thành lỗi của anh Yến Quân được. Thẩm Yến Quân nắm tay cậu nhẹ nhàng hôn lên: “Ninh Ninh, sau này anh sẽ khiến em nhận ra anh rất cần em. Đừng nghĩ linh tinh nữa nhé, được không?” Lục Gia Ninh chủ động hôn Thẩm Yến Quân. Cậu thật sự rất may mắn, cậu gặp được anh Yến Quân, có được tình yêu của anh Yến Quân. Cậu sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, sẽ dành hết tâm ý yêu thương anh Yến Quân. Ánh chiều tà kéo dài cái bóng của hai người đang hôn nhau trên bờ biển. Hai người triền miên hôn môi, gió biển dịu dàng chạy từ ngoài khơi vào bờ, mang theo cái vuốt ve nhè nhẹ lên mặt biển xanh lấp loáng ánh sáng vàng hồng. Thời gian như ngừng trôi, hai người mãi mãi bên nhau như lúc này, tình yêu của họ dường như cùng đi đến địa lão thiên hoang..