Chồng ma của em
Chương 905
Lúc này Lãnh Mạch mới hồi thần lại: “Gì cơ?”
“Hai hôm trước tôi nghe cha nói muốn trở thành cường giả như Minh Vương đại nhân thì phải vượt qua được kiếp thiên lôi, kiếp thiên lôi là một thiên kiếp rất khủng bố, chỉ có cách vượt qua nó mới có thế nâng sức mạnh lên mức mạnh nhất có thể cùng sóng vai với Minh Vương đại nhân.
“Kiếp thiên lôi à?” Chuyện này Lãnh Mạch cũng từng nghe cha mình nói qua: “Tôi sẽ trờ thành người mạnh nhất Minh giới, mạnh hơn cả Minh Vương”
“Cậu đừng có mà nói linh tinh” Uông Tư Điềm vội vàng bịt miệng Lãnh Mạch lại: “Minh Vương đại nhân rất kiêng kị nói về chuyện này, cậu như thế này là đại bất kính đó có biết không hả? Hơn nữa muốn trải qua kiếp thiên lôi thì trước hết cậu phải mạnh đến mức trời công nhận cậu cơ, riêng điểm này thôi đã khó rồi.
Còn nữa, phương thức của kiếp thiên lôi còn thay đổi kỳ quái vô cùng, chưa chắc dùng năng lương đã có thể vượt qua nổi.”
“Ô, thế à?” Những thứ cha chưa từng nói kỹ cho. cậu, lúc này cậu còn nhỏ không cần phải suy nghĩ đến những chuyện này, nhưng rồi sẽ có một ngày cậu sẽ đạt đến bình cảnh kiếp thiên lôi.
“Còn nữa nhé” Uông Tư Điềm ghé sát lại rất gần mặt Lãnh Mạch: “Tôi nghe lén người lớn nói chuyện, bởi vì kiếp thiên lôi quá khó nên mỗi kiếp thiên lôi của một người đều sẽ xuất hiện một người khế ước, muốn vượt qua kiếp thiên lôi thì người khế ước này rất quan trọng, mất đi người khế ước thì cũng giống như mất đi cơ hội có kiếp thiên lôi, lại phải chờ đợi tiếp, thần kỳ hơn nữa là nghe nói người khế ước là người đến từ nhân giới phía bên trên!”
Nhân giới?
Đối với trẻ con ở Minh giới, Nhân giới là một nơi vô cùng thần bí, tổ tiên của người Minh giới là người của Nhân giới tiến hóa thành, đến cả sự sản sinh của Quỷ.
Giới cũng là do linh hồn của Nhân giới chết đi đến Quỷ giới, Quỷ Giới mới dân dần phát triển.
Cậu luôn muốn đến xem Nhân giới như thế nào.
“Nghe nói người Nhân giới đều không có năng lực gì cả, chỉ là có một thứ tên là khoa học kỹ thuật khiến cho bọn họ phát triển, sau này nếu như có cơ hội tôi cũng muốn đến Nhân giới” Uông Tư Điềm lộ ra biểu cảm mơ ước.
Hóa ra suy nghĩ của Uông Tư Điêm với cậu đều giống nhau, lúc này Lãnh Mạch càng có thêm hảo cảm với Uông Tư Điềm.
“Lãnh Mạch” Đột nhiên Uông Tư Điềm gọi cậu.
Lãnh Mạch ngẩn ra nhìn Uông Tư Điềm.
“Đợi chúng mình lớn lên rồi cùng nhau đến Nhân giới nhé, được không?”
Ánh mắt của cô bé trong veo phản chiếu hình dạng của bản thân, trong khoảng khắc đó Lãnh Mạch đột nhiên có cảm giác tim đập chậm nửa nhịp.
“Này, nói đi, hay là cậu không muốn đi cùng với tôi?” Uông Tư Điềm nghiêng đầu, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Cậu bé tuổi nhỏ sao biết được tâm quan trọng của lời hứa, Lãnh Mạch ngốc nghếch gật đầu: “Được, chúng mình cùng nhau đi.”
Kể từ ngày hôm đó Lãnh Mạch và Uông Tư Điềm trở thành bạn rất thân.
Bạn bè của Uông Tư Điềm rất nhiều, không hề vì cô chơi cùng với Lãnh Mạch mà bài xích, khoảng thời gian đó cũng nhờ có bạn bè của Uông Tư Điềm mà tâm lý của Lãnh Mạch mới không trở nên âm u nữa.
Lãnh Mạch dần dân mở cửa lòng mình với Uông Tư Điềm, tính cách cũng trở nên tốt hơn, chỉ cần cậu không dùng khuôn mạnh lạnh lùng hoặc nói giọng lạnh lùng thì các bạn nhỏ cũng có thể rất nhanh hòa nhập cùng các bạn, Lãnh Mạch cũng có thêm hai người bạn mới đều là bạn cùng lớp, một người là Hàn Vũ, một người là Dương Tàn Nguyệt.
Hàn Vũ là một đứa trẻ có cơ thể yếu ớt nhiều bệnh luôn luôn bị ốm, Lãnh Mạch không nhìn nổi nữa, trộm đem lệ nhân sâm ngàn năm cha trân quý cất giấu trong nhà đưa cho Hàn Vũ, bị cha mình đánh cho nửa sống nửa chết.
Nhưng cũng vì chuyện này mà thể chất của Hàn Vũ được nhân sân cực nhiệt trung hòa, giúp cho cơ thể Hàn Vũ trở nên khỏe mạnh hơn.
Sau chuyện đó Hàn Vũ trở thành cái đuôi nhỏ của Lãnh Mạch.
Chuyện này khiến Lãnh Mạch đau đầu lắm.
Bởi vì cậu và Uông Tư Điềm không còn thời gian riêng tư với nhau nữa rồi.
“Hàn Vũ, sao cậu lại tới nữa rồi?” Khó khăn lăm mới gom được dũng khí để hẹn Uông Tư Điềm tan học cùng đi ăn, kết quả ngàn tính vạn tính lại không tính đến Hàn Vũ, Lãnh Mạch ôm trán, trái tim khóc ròng.
“Tôi nói chứ, lão đại Lãnh, anh thế này gọi là có bạn gái quên đi anh em đấy cậu biết không?” Bạn nhỏ Hàn Vũ chẳng biết mình là một cái bóng đèn sáng đến mức nào.
Lãnh Mạch muốn đấm chết cậu ta, tay vừa mới nhắc lên đã thấy Uông Tư Điềm từ phía đối diện chạy. đến lập tức vội thu tay lại, cực kỳ dối trá.
“Lão đại Lãnh à, không đem theo như thế này..”
Hàn Vũ nhỏ giọng lầu bầu..
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
68 chương
45 chương
46 chương
120 chương
11 chương