Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong lòng anh, trời đã sáng từ lâu. Tôi thấy anh tỉnh lại thì dịu dàng cười chào buổi sáng, anh liền cúi đầu hôn lên trán tôi. “Chào buổi sáng, con tiểu yêu của tôi.” Tôi và anh đều không nhắc đến nguyên nhân khiến tối qua điên cuồng như thế, tôi là nhân nỗi ưu phiền kia mà muốn trút lòng, còn anh thì sao? “Hôm nay có học không?” Anh hỏi, “Tôi đưa em đi.” “Vâng.” Tôi cười, “Tối nay anh có đến không?” “Vẫn muốn à?” Anh cười nhẹ, “Tại sao em cứ ăn không biết no thế này cơ chứ?” “Nếu như anh ôm em thế này cả ngày, tối đến em sẽ tha cho anh.” Tôi vừa nói vừa leo lên nằm sấp trên người anh, dùng mũi mình cọ vào mũi anh, lưu luyến chẳng muốn rời. “Muốn ôm một ngày? Hay là muốn làm cả một ngày?” Anh cười cười, dùng môi mân mê đôi môi tôi. “Có gì khác nhau sao?” Tôi hỏi. “Không khác.” Anh cười, “ Tôi đâu phải Liễu Hạ Huệ (1), em lại là một người lòng tham không đáy. Ôm thế này cả ngày khác nào làm cả ngày chứ?” Tôi cười, lại quấn lấy anh chặt hơn một chút: “Thích anh mà!” Bàn tay to lớn của anh vỗ vể sau lưng tôi, chúng tôi lại làm một lần cuối. Sau đó anh ngồi nghiêng tựa vào thành giường, châm một điếu thuốc. “Tiểu Như, tối nay tôi có việc, không tới được rồi.” Anh nói. “A? Hừ!” Tôi nhíu mày, giả vờ tức giận, ngoảnh đầu sang hướng khác. “Ngoan, đừng giận.” Anh ôm trầm lấy tôi. “Hôm khác đền cho em.” “Anh phải bồi thường!” “Muốn cái gì nào?” “Tạm thời chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra sẽ nói cho anh biết.” “Được.” Hai hôm sau, tôi và bạn trong kí túc cùng với mấy người bạn thân của họ đến một nhà hàng búp phê ở trung tâm thành phố. Một người 120 nghìn, so với sinh viên như chúng tôi thì thế này đã là đắt rồi. Bọn con gái trong kí túc ai ai cũng trang điểm một chút, tập hợp cùng các bạn nam trước cổng trường, thấy các nam sinh đột nhiên cũng rất ăn diện. Có người thì làm đầu, tóc đều dựng hết lên, quần áo cũng là lượt cẩn thận, khuôn mặt lỗ rõ vẻ hào hứng; còn có người chải tóc kiểu Lưu Xuyên Phong, quần áo cũng gọn gàng chỉn chu, hất hất tóc, tự bản thân tôi cũng cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt…. “Khương Kha, cậu thấy chúng tôi thế nào?” Có bạn nam hỏi, còn hất tóc một cái, chỉ về phía một nam sinh trong đám. “Cái gì thế nào?” Tôi hỏi. “Đẹp trai không?” “Đẹp trai.” Tôi gật đầu, loại câu hỏi kiểu này, có thể trả lời không à? “ Là dế mèn (xishuai, đồng âm với từ shuai: đẹp trai) à? Vương Hiểu Yến vui vẻ, một tay khoác lên vai tôi. “Dế mèn cũng là đẹp traimà!*Bạn nam kia cũng không tức giận, tiếp tục hỏi, “So với bạn trai của cậu thì thế nào? Bọn tớ nhiều người thế này, không có ai đẹp trai bằng anh ấy à?” “ Nói chuyện nửa ngày, hóa ra các cậu muốn so sánh với bạn trai của Khương Kha à!” Vương Hiểu Yến bĩu môi, “Tôi nói cho các cậu biết, tất cả các cậu đều không có cơ hội đâu! Cho dù các cậu có đẹp hơn bạn trai của cậu ấy thì sao chứ? Khương Kha của chúng tớ đâu người chỉ nhìn mặt đâu.” Tôi gật đầu, nhịn không nói tiếp. Tôi không chỉ nhìn mặt, còn nhìn dáng người, nhìn….ha ha ha. Chúng tôi bắt taxi luôn ở cổng trường, mấy chiếc xe nối đuôi nhau đi vào nội thành. Tôi phát hiện gần đây trưởng phòng của chúng tôi có chút thay đổi, không giống trước đây nữa, rất thích nghe lệnh của người khác, đặc biệt là không chỉ trỏ sau lưng tôi nữa. Tôi không hỏi chị ấy, tôi thích cuộc sống như hiện tại. Trên xe, các bạn nữ rất tự nhiên bàn luận xem ai mới là người ăn bận đẹp trai nhất, tôi không biết phải nói sao, tôi với họ có khiếu thẩm mỹ khác nhau, bọn họ thích những chàng trai nghịch ngợm, cool ngầu; tôi lại thích kiểu đàn ông trưởng thành và tài trí. “A Kha, bọn bọ muốn so bì với bạn trai cậu đó!” Tôi “À” một tiếng, sau đó liền cười, có chút khó nói: “Cho dù đẹp trai hơn bạn trai tớ thì sao chứ?” Đúng là không hiểu nổi mấy cậu nam sinh mới lớn này. Phạm Huyên lập tức trợn trừng mắt, rất nghiêm túc hỏi tôi: “A Kha, cậu không phải không biết đó chứ? Trong số bọn họ phải đến mấy người thích cậu đó.”