Đúng vậy, anh không thể cho tôi hôn nhân. Tôi đây là hiểu rõ nên mới hỏi, tự mình tìm tai vạ! “Thật có lỗi...” Người mở miệng chính là tôi, “Em không có ý kia... Em chỉ thuận theo câu nói kia của anh thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều… Em sẽ không nghĩ những chuyện không thể xảy ra. Chúng ta như bây giờ đã rất tốt rồi… Thật, em rất thỏa mãn…” “Lại ăn miếng xương đi!” Tôi kẹp một khối bỏ vào trong chén của anh, “Anh ăn nhiều chút đi... Chúng ta vốn rất ít gặp mặt, anh đừng như vậy, em sẽ đau lòng…” Ông chủ Trác hầu như bất đắc dĩ nhìn tôi, thở dài một hơi, cầm lấy đũa một lần nữa. “Em thề, sau này em sẽ không nói những lời như thế nữa!” Tôi tội nghiệp nhìn anh. Tôi nghĩ, tôi có thể là người phụ nữ không ngoan nhất của anh, đòi hỏi quá nhiều, luôn hi vọng một thứ tình cảm xa vời, mà anh, luôn luôn ngay cả qua loa cũng không chịu nói. Anh sẽ cưng chiều tôi, thỏa mãn toàn bộ nhu cầu vật chất của tôi, lại keo kiệt một chữ thích. Ngày đó, sau bữa ăn, anh quả nhiên vén tay áo mặc tạp dề đi rửa chén. Tôi thì đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, trên người có mùi khói dầu nhàn nhạt. Tắm được nửa chừng, tôi bỗng nhiên thấy nước dưới chân có màu đỏ. Đương nhiên nước máy sẽ không biến thành màu đỏ, mà là… Bà dì của tôi tới. Trong đầu tôi đùng một tiếng, sao lại xui xẻo như vậy chứ. Ông chủ Trác cố tình chạy đến tìm tôi, bà dì tôi lại tới... Cũng trách tôi, lúc bị không ghi lại thời gian. Anh sẽ rất không vui, hẳn là sẽ đi mất nhỉ? Tôi nghĩ. Tôi mang theo tâm trạng xoắn xít, tắm rửa xong, lót khăn tay trong quần lót. Lúc đi ra, anh sớm đã rửa sạch bát đũa, đang ngồi ở trên ghế sa lon lật sách giáo khoa của tôi. Tôi đang mặc một cái váy ngủ gợi cảm, màu đen còn có viền ren. Anh thấy tôi đi ra, lập tức đặt sách sang một bên, lại vỗ vỗ chân của anh, ra hiệu tôi đi qua ngồi trên đùi anh. “Chú Trác…” Mặt tôi như đang khóc tang, đi rất chậm về phía anh. “Lại gặp được chuyện gì không thể giải quyết được sao?” Anh cười hỏi, duỗi ra một cái tay, kéo tôi qua, đặt tôi ngồi trên đùi anh, một cái tay khác rất tự nhiên xoa nắn trên đùi tôi. “Bà dì… của em tới.” Tôi rất áy náy nhìn anh. Anh không rõ bà dì là có ý gì, chỉ hỏi tôi: “Tới trường học? Cần anh đưa em về trường sao?” “Không phải là bà dì đó.” Tôi cầm tay của anh, dời xuống chân tôi, trên mặt có chút xấu hổ, “Là bà dì này, vừa tới.” Anh lập tức hiểu được, bàn tay lại hướng lên một chút, sờ soạng quần lót nhỏ của tôi một cái, không có băng vệ sinh, bên trong chỉ có khăn tay mà thôi. “Có cần anh xuống lầu mua băng vệ sinh cho em không?” Anh hỏi. Tôi thực sự không nghĩ đến chuyện này, nói cho anh biết chuyện này chỉ là muốn cho anh biết tối nay không làm được. “Không, không, không, tự em đi mua.” Tôi vội vàng nói. Anh là kim chủ của tôi, tôi cũng không dám để anh làm việc này, đàn ông lại đi mua băng vệ sinh, đại khái sẽ cảm thấy xấu hổ. “Em ăn mặc như vậy, bên dưới còn đang chảy máu, làm sao mà ra ngoài được?” Anh cười đặt tôi xuống ghế sa lon bên cạnh, “Ngoan ngoãn ngồi ở đây đi, anh xuống dưới mua cho em!” Tôi ngơ ngác gật đầu, nhìn anh đổi giày ở cửa, đi ra ngoài. Trong lúc đang chờ đợi, tim tôi đập lung tung rối loạn, ngoại trừ việc anh xưa nay không cho tôi hứa hẹn, thậm chí ngay cả một câu thích cũng không có, nhưng ở phương diện khác, anh thật sự tốt đến mức không thể bắt bẻ được. Đừng nói anh là kim chủ, dù chỉ xem như bạn trai bình thường, cũng không nhất định có thể quan tâm hào phóng như anh. Quả thật là càng lớn tuổi, càng hiểu chăm sóc phụ nữ sao?