Hôm đó, cá đậu hũ còn chưa ăn xong, trưởng phòng đã nhanh chóng trả lời 5 phòng ngủ kia. Lại ngay sau đó, điện thoại của trưởng phòng vang lên, có phòng ngủ khẩn cấp gọi điện thoại cho chúng tôi, là một phòng ngủ thuộc chuyên ngành khác, trưởng phòng ấn chế độ rảnh tay, đối phương mỗi người nói hai câu, cũng là giới thiệu bản thân, chúng tôi đầu dây bên này cũng nên như vậy theo thường lệ. Mỗi người họ nói vài câu xong, rất hưng phấn, sau khi nói xong lại đưa điện thoại di động cho tôi, tôi chỉ đành ứng phó nói: "Tôi tên Khương Kha, mọi người nói chuyện phiếm trước đi, có thể bỏ qua tôi." "Tại sao lại bỏ qua cậu? Bọn tôi cảm thấy cậu rất có cá tính nha!" Đối phương lập tức nói. Ấu trĩ! Trong lòng tôi nghĩ thế, trong miệng lại nói: "Tôi không biết nói chuyện phiếm lắm, hơn nữa, tôi còn đang dùng cơm." Đối phương trực tiếp bỏ qua nửa câu sau của tôi, da mặt dày nói: "Làm sao lại không biết nói chuyện phiếm chứ? Nói chuyện phiếm là bản năng của con người mà! Nói chuyện với chúng tôi nhiều rồi sẽ biết, tác dụng của quan hệ hữu nghị phòng ngủ chính là lấy sở trường bù sở đoản mà..." Tôi đã nghe không vào được nữa, nghĩ thầm, đây chính là điểm khác biệt giữa một cậu trai và đàn ông trưởng thành, như có ham muốn thể hiện không dứt vậy. Tôi trực tiếp đưa điện thoại di động đưa cho trưởng phòng, lại chọc chọc con cá trong bát của mình. "Mọi người nói chuyện phiếm đi, tôi còn đói." Tôi nói. Trưởng phòng tỏ vẻ bất đắc dĩ, trong ánh mắt lại rõ ràng là hưng phấn, cô nghe điện thoại, đầu tiên giải thích một câu, nói chúng tôi đang ăn cá, Khương Kha ăn chậm, để Khương Kha từ từ ăn, khỏi hóc. Đối phương lúc này mới kéo trọng tâm câu chuyện tới chuyện khác, chỉ trong chốc lát, lại muốn mời chúng ta hát karaoke. Trưởng phòng nhìn 5 người chúng tôi, trưng cầu ý kiến, toàn bộ mọi người lại đưa ánh mắt nhìn tôi. "Mọi người nhìn tôi làm gì? Mọi người muốn đi thì đi đi, tớ không đi." Tôi nói. "Vì sao?" Họ hỏi. "Không có vì sao, chỉ là không muốn đi." Tôi nói. Trước tôi phản đối xây dựng nhiều quan hệ hữu nghị phòng ngủ như vậy, chỉ vì không muốn tham gia các loại hoạt động linh tinh. "Chúng ta cùng một phòng ngủ, loại hoạt động tập thể này, mỗi người đều nên cố gắng tham gia chứ." Trưởng phòng nói năng nặng nề, vẻ mặt lãnh đạo. Hoạt động tập thể... Tôi lập tức nở nụ cười, trước tôi vắng mặt hai năm rưỡi, không có quan hệ hữu nghị phòng ngủ, cũng có hoạt động tập thể sao? Tôi không cảm thấy thiếu một mình tôi thì có vấn đề gì. "Khương Kha, cậu hát hay như vậy, tớ đã lâu không nghe rồi! Cùng đi chứ!" Chu Tĩnh Văn khoác tay lên vai của tôi lần nữa, nâng kính mắt. "Đúng vậy! Cậu không phải còn đi đăng ký cuộc thi ca sĩ đó sao? Buổi tối đi luyện một chút thôi!" Phạm Huyên cũng nói. "Cậu là đại mỹ nữ trong phòng ngủ chúng ta, nếu cậu không đi, chúng ta mất mặt cỡ nào chứ!" Triệu Hiểu Yến nói. "Tớ thật sự không đi đâu." Tôi nói. "Vì sao?" Tôi vốn muốn nói tôi phải đọc sách, tôi phải đi tự học, nhưng lời đến khóe miệng, tôi bỗng nhiên đổi thành: "Hẹn bạn trai gọi điện thoại rồi." Con gái ở tuổi này, nếu tôi biểu hiện quá thích học tập, tâm trạng họ sẽ không thoải mái, nhưng nếu tôi là vì gọi điện thoại với bạn trai, họ sẽ cảm thấy rất bình thường. "Khương Kha, cậu thật là bạn gái đủ tiêu chuẩn nha!" Chu Tĩnh Văn cười. Tôi cười cười, không giải thích. Trưởng phòng do dự trong chốc lát, cự tuyệt đối phương, nói hẹn lại ngày khác, đối phương lại cũng không níu kéo nữa, rất sảng khoái bằng lòng, còn nói hôm nào ăn cơm cùng nhau đã. Đầu tiên trưởng phòng có chút không thoải mái, cảm thấy tôi làm hủy đi thể diện của cô, sau đó mấy người khác cầm ảnh chụp, thảo luận xem mới vừa rồi người nói chuyện điện thoại là những ai, tâm tình của cô ta mới lại vui vẻ, nói chuyện tán phét với những người khác. Không lâu sau, điện thoại của cô ta lại vang lên, lại là một phòng ngủ... Đêm hôm đó, đến tối sau tắt đèn rất lâu rồi, điện thoại phòng ngủ vẫn không từng ngưng, trên đường tôi làm bộ nghe điện thoại, chạy ra ngoài hơn một giờ, ở trong trường học tản bộ hơn một giờ, sau khi trở lại phòng ngủ, chợt nghe nói cơm tối năm ngày tiếp của phòng ngủ chúng tôi, đã được hẹn hết rồi.