Trong lòng của anh Trác, có lẽ tôi đã bị người ta lừa. Loại ngọc trong suốt thế này, nếu là hàng hạng A, nhất định giá sẽ hơn trăm triệu, thậm chí là mấy trăm triệu, sao có thể mua được với giá vài chục triệu chứ? Khả năng lớn nhất là hàng hạng C, đã qua quá trình gia công hóa học mới có thể làm cho trong suốt thế này. Tôi không nói gì thêm, vì tặng miếng ngọc này cho anh, tôi đã nghiên cứu rất lâu việc làm thế nào để phân biệt các loại ngọc. Tuy tôi không dám bảo đảm loại ngọc này 100% là hàng tốt, nhưng ít nhất cũng nắm chắc 90%. "Tết năm nay xác định không về nhà sao?" Anh Trác hỏi. "Còn về nhà gì nữa? Điều kiện dùng vài trăm triệu để cắt đứt quan hệ đã viết rõ ràng giấy trắng mực đen ra đây! Anh lo cho em?" Tôi hỏi. Anh cúi đầu: "Tôi không thể ở bên em ngày tết." "Em biết." Tôi nói, "Anh còn có gia đình của anh." Tôi còn nhớ tết năm ngoái, tôi bị sốt cao hôn mê, rất may là anh đã vội vàng trở về từ Bắc Kinh. "Đúng rồi, Trác Hàng đã trở về chưa?" Tôi hỏi. "Tết cả nước ngoài là giáng sinh, giáng sinh năm nay nó cùng bạn học đi Bắc Âu, tết sẽ không về nước." Anh Trác nói rồi mỉm cười, "Sao thế? Nhớ nó hay là sợ nó?" "Không thể nói là nhớ, cũng không thể nói là sợ, nếu nó không phải là con anh, em và cậu ấy chỉ là người xa lạ mà thôi." Tôi nói. "Tôi sẽ trở về sớm một chút." Anh hôn lên trán tôi. "Em sẽ đợi anh trở về." Tôi giơ tay vòng qua cổ anh. "Trong thời gian tết nhớ đọc thêm nhiều sách, phơi nắng nhiều một chút, bớt chơi game lại, bớt thức khuya, cố gắng tự nấu ăn, nếu thật sự quá lười thì gọi nhà hàng mang đến cho em, đừng ăn mấy quán hàng rong bên ngoài, mất vệ sinh lắm." Anh Trác dặn dò. "Vâng, em biết rồi, em sẽ cố gắng ăn nhiều ngủ nhiều cho mập." "Cũng được, tròn một chút ôm sẽ thoải mái hơn." Anh nhéo eo tôi một cái. Tôi cười hì hì: "Nhưng em thích vóc dáng hiện giờ của anh, có cơ bắp có sáu múi, vô cùng hoàn mỹ! Sau khi anh trở về phải chú ý đến vóc dáng đấy, phải tập thể dục mới được, nếu một ngày nào đó bụng anh to ra, cả người đều là thịt mỡ, em sẽ không cần anh nữa!" "Em yêu cầu nhiều thật đấy! Ngọc hỏng rồi em không cần tôi, trên người nhiều thịt nhiều mỡ em cũng không cần tôi." Anh nhéo nhéo mặt tôi, nuông chiều nói, "Còn yêu cầu nào khác không? Cứ liệt kê hết ra một lần đi, để tránh việc tôi không cẩn thận mà phạm phải." "Được, câu này là anh nói đấy nhé, yêu cầu của em rất nhiều! Không cho phép anh và người phụ nữ khác XX, không cho phép anh nhìn người phụ nữ khác, càng không cho phép anh yêu người phụ nữ khác! Phải ngày ngày nhớ em ngày ngày nghĩ về em!" Hai tay tôi chống nạnh, dáng vẻ ngang ngược vô lý. Anh mỉm cười, gật đầu đồng ý. Ngày rời đi, anh không cho tôi đi tiễn anh, anh nói không muốn để tôi thấy anh đi. Tôi không biết suy nghĩ đó từ đâu mà có, tôi lại nhớ đến ngày đó, khi tôi trở về quê, tôi đứng trên xe buýt, anh đứng bên đường dựa vào cửa xe, tôi thấy bóng anh ngày càng nhỏ, rồi trực tiếp biến mất. Còn anh thì nhìn tôi dần dần đi xa. Tôi nghĩ, có lẽ anh không muốn nhìn cảnh anh càng đi càng xa, cứ như một người biến mất khỏi thế giới của người còn lại. "Ngoan, mỗi ngày tôi sẽ gọi điện thoại cho em." Anh hôn lên trán tôi, sau đó kéo chăn lên. "Em sẽ nhớ anh." Tôi ôm lấy cổ anh, hôn lên khóe môi anh, "Anh phải về sớm đấy." Anh "ừ" một tiếng, ngồi dậy, bỏ đi. Quê của anh Trác ở Bắc Kinh. Tôi không khỏi suy nghĩ, là trung tâm kinh tế văn hóa chính trị của Trung Quốc, tại sao anh cứ muốn rời khỏi Bắc Kinh đến thành phố A? Nhà anh còn có ai? Đó là gia tộc như thế nào? Sao có thể sinh ra một đứa con trai vừa anh tuấn vừa có năng lực tài giỏi như anh?