Trưởng phòng lại lắc đầu: “Sáng sớm nay tôi đã cho người đi hỏi rồi, không tra ra được.” Anh ấy ngừng lại một lát: “Đối phương rất thông minh, dùng hòm thư hotmail, máy chủ ở nước ngoài, bộ phận mạng của công ty rõ ràng là không làm gì được.” “Thế cảnh sát thì sao?” Tôi lại hỏi. Trưởng phòng cười không nói gì. Tôi cũng đoán được câu trả lời, qua một lúc, trưởng phòng mới tiếp tục nói: “Báo cảnh sát, chỉ là thể hiện thái độ.” Tôi gật đầu tỏ ý mình hiểu, nhưng rút cuộc trong lòng vẫn có chút thất vọng. Sau khi về đến công ty, vài đồng nghiệp đến hỏi tôi sự việc ra sao rồi, tôi nói đã lấy lời khai rồi, đợi cảnh sát thông báo. Đồng nghiệp đều an ủi rằng chắc chắn sẽ điều tra ra, nhưng ánh mắt họ nhìn tôi, đều thể hiện sự đồng cảm. Tôi đột nhiên nghĩ, nếu mà không ai nghĩ rằng có thể tìm thấy “hung thủ”, thì cần gì báo cảnh sát? Cái gọi là thể hiện thái độ, cũng chỉ là tự biên tự diễn mà thôi. Buổi chiều hôm đó, tôi đã trải qua như thế nào, tôi cũng không rõ. Tôi ngồi tại bàn làm việc, nhìn chữ trên máy tính, chữ nào cũng đọc được, nhưng khi ghép lại với nhau, thì không hiểu được câu nào. Đến tối, tất nhiên là anh Trác đưa tôi về nhà, rồi đương nhiên cũng ở lại, và cũng dùng cơ thể để an ủi tôi. “Anh là đồ cầm thú, em đã bị như vậy, mà anh còn nỡ làm được!” Sau khi xong việc, tôi tức tối nói. “Em không cảm thấy sau khi anh an ủi, tâm trạng của em tốt hơn trước nhiều sao?” Anh Trác nói. “Em! Không! Cảm! Thấy!” Tôi hét lớn. Anh Trác lắc đầu cười: “Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo! Bây giờ e có thể lớn tiếng nói chuyện với anh rồi, lúc mới về đến nhà, em nói chuyện ỉu xìu.” “Có rõ ràng như thế không?” Tôi nghi hoặc: “Rõ ràng em rất rất kiên cường mà! Buổi sáng vẫn trang điểm, buổi chiều cũng làm việc suốt.” Anh ấy gật đầu: “Với trạng thái của em lúc trước, lôi đại một người trên phố người ta cũng biết em gặp chuyện khó khăn.” Tôi nghĩ lại trạng thái của tôi lúc trước, không thể không thừa nhận, anh ấy nói đúng. Nếu đã như vậy, tôi cũng chán chẳng thèm giả bộ yếu mềm nữa, một tay chống người, ghé lên ngực anh hỏi: “Anh Trác, anh cảm thấy có thể điều tra ra được không?” “Rất khó, trừ khi tìm được cao thủ thật sự.” Ông chủ Trác nói. “Anh nói hacker?” Tôi hỏi. “Không nhất thiết phải là hacker, một số bộ phận chính quy cũng có cao thủ.” Anh Trác nói. “Anh...” Một chữ vừa nói ra, tôi lại nuốt vội mấy câu sau vào trong, loại cao thủ cấp bậc ấy, cho dù anh Trác có quen biết, cũng chưa chắc đã dùng vào việc nhỏ này. Ban ngày khi chúng tôi cùng uống cafe, anh ấy đã nói, đây chỉ là chuyện nhỏ. Cả đời người, những uất ức phải chịu không chỉ có chút ít như vậy, tôi còn may mắn quen được anh Trác, còn những người không có ô dù, không có chỗ dựa thì sao? “Muốn nói cái gì? Hả?” Anh Trác ôm lấy eo tôi, âm cuối có chút lên giọng, ngón tay lướt qua sống lưng của tôi. “Em muốn hỏi, chữ viết trên tấm thiệp hồi sáng là thật phải không?” Tôi đổi sang chủ đề khác, cũng là một chủ đề đáng chú ý. “Anh đã viết gì sao?” Anh cười hỏi. “Anh nói anh yêu em.” Tôi chăm chú nhìn anh. Anh cười, ánh mắt có chút tránh né: “Có à?” “Có!” Tôi khẳng định chắc chắn, phi từ trên giường xuống, trần chuồng chạy ra phòng khách, lật tìm lại tấm thiệp trong túi xách, khi về đến phòng ngủ, tôi bật đèn ngủ đầu giường lên, đưa tấm thiệp cho anh xem. “Anh tự xem đi, giấy trắng mực đen, anh có muốn chối cũng không chối được!” Anh chỉ liếc qua tấm thiệp, còn ánh mắt lại dừng trên thân thể tôi, anh đưa tay về phía tôi, kéo tôi vào lòng, vẫn là hai chữ đó: “Đồ ngốc!” Anh luôn thích nói tôi là đồ ngốc, năm đó, tôi chẳng hiểu hai chữ này có ý nghĩa gì. Mãi nhiều năm sau, cho đến khi tôi viết cuốn sách này, tôi mới hiểu, anh ấy muốn nói rằng: “Đồ ngốc, anh yêu em như vậy, mà em lại không hiểu...”