Cảnh sát! Cả đời này, tôi đứng gần cảnh sát có hai lần, lần đầu là do anh Trác tìm người bạn cảnh sát đến hộp đêm cứu tôi khỏi tay anh Trương, lần khác là vì phòng trọ xảy ra án mạng nên cảnh sát đến đó điều tra, tôi đã cung cấp lời khai. Hôm nay là lần thứ ba. “Cô là Khương Kha?” Một viên cảnh sát bước tới. Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ cảnh sát tìm tôi, chỉ có thể vì chuyện email nặc danh hôm qua mà thôi. Quả nhiên, cảnh sát hỏi tiếp: “Trưởng phòng của cô báo án, email cũng được xem qua rồi, giờ cần mọi người đi với chúng tôi một chuyến, để lấy lời khai.” Tôi lại gật đầu, cũng không biết có phải do ngày trước từng làm tiếp viên hay không mà tôi có bản năng sợ cảnh sát, sợ rằng vô tình lại bị phát hiện ra quá khứ của mình. Trưởng phòng từ phòng làm việc bước ra, anh ấy không có chút gì khác so với bình thường, vẫn rất thời thượng, khí sắc rất tốt, nhìn có vẻ không hề chịu bất kỳ sự đả kích nào về mặt tinh thần. “Đi thôi, đợi cô lâu lắm rồi!” Trưởng phòng liếc qua tôi một cái. “Xin lỗi, tôi vừa ra ngoài hóng gió một chút.” Tôi nói. Trưởng phòng khẽ gật đầu, cùng tôi đi với cảnh sát. Lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát, có chút hồi hộp, cũng có chút căng thẳng. Sở cảnh sát cách công ty tôi không xa, ngồi xe chỉ khoảng 20 phút. Ở trên xe, cảnh sát tán gẫu với chúng tôi, đa số là trưởng phòng trả lời, nội dung chủ yếu là nói tôi có biểu hiện đặc biệt tốt ở công ty, nên mọi thứ đều là xứng đáng cả. Sau khi đến nơi, tôi và trưởng phòng tách ra hai phòng khác nhau để lấy lời khai, sau khi tôi kể lại sự việc, cảnh sát lại hỏi việc hòm thư của tôi, như tại sao sau khi vào công ty tôi lại phụ trách truyền thông, hay tôi đã đạt điểm S như thế nào, tôi trả lời từng cái một. Sau khi lấy lời khai xong, cảnh sát hỏi tôi: “Cô nghi ngờ ai?” Tôi nghi ngờ ai... Tất nhiên là tôi nghi ngờ thư ký Đinh. Cô ta có ý với anh Trác của tôi, cô ta đố kỵ với tôi! Cô ta còn ghi hận tôi bài báo lần trước. Nhưng, cho dù như vậy, tôi dám nói ra hay sao? Tôi chỉ lắc đầu: “Tôi không biết”. “Cô nghĩ kỹ lại xem, bình thường cô có đắc tội ai không? Không chỉ là người trong công ty, mà cả trong cuộc sống hàng ngày nữa. Ai biết cô vào công ty phụ trách mảng truyền thông, ai biết cô đạt điểm S?” Cảnh sát hỏi kiểu giả thiết. Tôi vẫn lắc đầu: “Tôi không biết, trong cuộc sống hàng ngày, tôi không hề nói với ai! Tôi nghĩ là người trong công ty, cũng có thể là do tôi cản đường người khác, hoặc làm người khác nóng mắt.” “Cô nghi ngờ người trong bộ phận mình?” Cảnh sát hỏi. Tôi nghĩ một lát: “Không thể nào, tối qua chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau, sau khi ăn xong về đến nhà, tôi đã nhìn thấy email rồi, theo lý mà nói, không thể nào viết nhanh như thế được.” “Khi nào cô biết mình đạt được S?” “Ngày hôm qua sau khi được phát lương.” “Ngoài cô ra, còn có ai biết cô đạt S?” “Bản đánh giá là trưởng phòng chúng tôi chấm, sau đó cấp trên cũng duyệt! Còn lại có ai biết nữa không thì tôi không biết.” Cảnh sát lại hỏi thêm vài vấn đề nữa, thấy thực sự không hỏi ra được vấn đề gì mới bảo tôi ra ngoài, nói tôi có thể về công ty. “Xin hỏi khi nào thì có kết quả?” Tôi hỏi. “Có kết quả sẽ báo với các vị.” Cảnh sát nói. Tôi lại cảm ơn, sau khi bước ra khỏi phòng hỏi cung, tôi gặp trưởng phòng ở sảnh lớn. “Trưởng phòng, anh ra lúc nào vậy?” Tôi hỏi. “Mấy phút trước.” Anh ấy đáp “Đi thôi, chúng ta bắt xe về.” Trên taxi, tôi hỏi anh ấy: “Trưởng phòng, anh nghĩ có điều tra ra được không?” Anh ấy lắc đầu: “Chắc còn phải hỏi thêm vài người nữa, lấy thêm vài lời khai nữa, nhưng người gửi email đó, e là khá cẩn thận đấy.” “Tôi cảm giác là người của công ty” Tôi nói. Anh ấy “ừ” một tiếng: “Cây to đón gió lớn, cô vừa vào công ty không lâu, tôi thực sự không nên đánh cho cô hạng S, gây chú ý quá rồi.” “Phải rồi, có thể tra ra IP của người gửi email không? Tôi nhớ là bên quản lý mạng của công ty mình rất giỏi mà.” Tôi hỏi.