Khoảng khắc đó, việc tôi muốn làm nhất là lao vào văn phòng, sà vào lòng anh ấy. Nhưng, tôi có thể làm gì đây? Tôi căm hận cái kiểu quan hệ chỉ có thể trong bóng tối này. Tôi siết chặt nắm đấm, cố ngăn nước mắt không rơi. Nếu như, nếu như chúng tôi là một đôi yêu nhau bình thường, thì lúc này, tôi đã ở trong vòng tay anh ấy, tôi có thể khóc thật to và anh ấy sẽ ôm lấy eo tôi, đưa cho tôi khăn giấy. Nếu như, nếu như chúng tôi là một đôi yêu đương bình thường, thì anh ấy hoàn toàn có thể nói với toàn bộ đồng nghiệp trong công ty, nói với cả thế giới, rằng đây là người con gái của tôi, cô ấy không bao giờ làm chuyện như thế, các người đừng có vu oan cho cô ấy. Nhưng, không thể, đúng như anh ấy nói, một khi anh ấy giải thích giúp tôi thì tôi sẽ bị lún vào một vũng bùn còn sâu hơn. Khương Kha, tôi đợi em ở tầng thượng” Hình đại diện zalo của anh Trác lóe lên. Tôi thật không ngờ anh ấy lại đòi gặp tôi lúc này, ở nơi mà gần công ty đến vậy, lòng tràn đây kinh ngạc, tôi tắt zalo chạy thẳng lên sân thượng. Vẫn còn là buổi sáng, ánh nắng không quá chói lọi, tôi vừa bước lên sân thượng đã nhìn thấy anh Trác như đứng ở ranh giới thiên đường. Áo sơ mi trắng, quần âu màu xám tro, lịch lãm, anh tuấn rạng ngời. “Anh Trác” Giọng tôi nức nở, lao nhanh về phía anh. Anh Trác không nói gì cả, chỉ dang hai tay về phía tôi. Tôi sà vào lòng anh, anh ấy liền ôm chặt lấy tôi. Giống như tôi tưởng tượng, anh ấy ôm lấy eo tôi, đưa khăn giấy cho tôi, đợi tôi khóc khá lâu, lúc gần khóc xong rồi, anh ấy mới bắt đầu hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi gật đầu, ngước mặt khỏi lòng anh một chút. Anh nhìn tôi âu yếm, lấy tay lau nước mắt cho tôi rồi cười nói: “Nhìn em kìa, khóc nhòe hết phấn son rồi!” Tôi chu miệng, quả thật trong lòng không còn khó chịu như lúc đầu nữa. “Anh giống ai vậy, em buồn như thế mà anh còn cười được à!” Tôi đấm một cái lên ngực anh. Anh khẽ thở dài, còn chưa kịp mở miệng, tôi đã trừng mắt nhìn anh, nhét một câu để chặn họng: “Không được phép nói đây chỉ là chuyện nhỏ!” Anh mỉm cười bao dung, quay người lấy hai cốc cafe từ trên lan can, đưa một cốc cho tôi. Hai tay tôi ôm cốc cafe uống từng ngụm nhỏ, nhìn xa xăm. “Có phải anh muốn nói đây là chuyện nhỏ không?” Tôi buồn bã hỏi. Anh gật đầu: “Đúng là chuyện nhỏ.” “Chuyện nhỏ mà anh còn qua đây tìm em làm gì?” Tôi vẫn buồn bã. “Em chưa từng trải nhiều, nên việc này đối với em là chuyện lớn.” Anh ấy cầm cốc đến chạm vào cốc của tôi một cái. “Kiên cường một chút, chẳng qua chỉ là một cái email nặc danh thôi mà, rất nhanh sẽ chẳng còn ai nhớ nữa.” Tôi gật đầu, uống thêm một ngụm cafe nữa: “Anh chạy đến tìm em như thế này, không sợ bị người ta nhìn thấy à?” “Anh có làm gì sao?” Anh cười hỏi. “Không.” Tôi đáp “Không làm gì thì sợ gì ánh mắt của người khác?” Anh vẫn cười, “Chẳng qua chỉ là đứng cùng nhau, uống cốc cafe trên sân thượng thôi. Tổng giám đốc bá đạo cũng thỉnh thoảng phải quan tâm đến nhân viên mới một chút đúng không? Hơn nữa, em còn là hạt giống tốt mà anh coi trọng.” Tôi cười một cái: “Thế sao anh không gọi em lên văn phòng của anh?” “Thứ nhất, tầm nhìn ở đây tốt hơn, dưới nắng mặt trời, thể hiện không sợ dư luận; Thứ hai, sợ em bị người khác đố kỵ; thứ ba...” Anh ngừng lại một chút, “Anh Trác của em cầm tinh con sói...” Anh còn chưa nói xong, nhưng tôi đã hiểu hết ý rồi, nếu là ở trong phòng thì anh Trác cầm tinh con sói này, sẽ không nhịn được mà thịt tôi mất. Tôi bĩu môi một cái, hóng chút gió, sưởi chút nắng, được người đàn ông mình yêu nhất cùng uống tách cafe, tâm trạng tôi cũng khá lên rất nhiều rồi. Khi uống hết cốc cafe, anh Trác nói muốn ở trên sân thượng thêm một lúc, nên tôi một mình đi xuống. Về đến văn phòng, đập vào mắt tôi là hai nhân viên cảnh sát mặc cảnh phục.