“Có lẽ Khương Kha không biết tôi, chỉ có tôi biết cô ấy thôi.” Người đàn ông trẻ tuổi vừa nói vừa bước đến, “Tôi từng nghe cậu hát bài “Chiếc lá”, trong hội trường của trường, chúng ta là bạn cùng trường.” “Ồ, Khương Kha hát hay không?” Chung Giai cười tươi hơn, một tay kéo vai tôi, rất thân mật, “Chị cũng thích hát, hôm nào mời em đi karaoke.” Chung Giai vừa dứt lời, một đám người trong phòng làm việc hô lên “người nghe cũng có phần”, Chung Giai mỉm cười: “Chúng ta đi tìm trưởng phòng của các cô cậu và trưởng phòng của chúng tôi mời khách.” “Được đó, được đó, câu này phải để chị Giai nói, chị nói thì hai trưởng phòng chắc chắn đồng ý.” Mọi người lại bắt đầu ồ lên. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Chung Giai đáp. “Tôi tên Vu Hàng, cũng là sinh viên năm tư, mới đến thực tập.” người đàn ông trẻ nói rồi giơ tay ra trong trạng thái bắt tay chào hỏi chính thức. “Chào cậu.” Tôi giơ tay ra bắt tay với cậu ấy, “Tôi học khoa Trung, sau này mong cậu quan tâm nhiều hơn.” “Tôi cũng là người mới, vẫn chưa biết ai quan tâm ai cơ!” cậu ấy đột nhiên cười lên, ánh mắt trong veo. “Cậu học ngành gì?” “Công trình kiến trúc.” Cậu ấy đáp. Tôi nghĩ, chắc tôi đã biết cậu ấy là ai rồi. Trác tiên sinh có một cậu con trai, bằng tuổi, học cùng trường tôi, học công trình kiến trúc, cao cao gầy gầy, hơi cao hơn Trác tiên sinh một chút. Hôm đó, tôi hát hết bài “Chiếc lá”, xông ra khỏi khỏi trường là bóng dáng của Trác tiên sinh và cậu ấy. Cậu ấy từng nghe tôi hát bài đó cũng chẳng có gì lạ. Tên thật của cậu ấy, có lẽ là Trác Hàng. Tôi không tin Trác tiên sinh sinh ra cậu con trai ấy, con trai lại không cùng họ với anh ấy. “Không ngờ công ty chúng ta năm nay có đúng hai thực tập sinh, lại còn có thể gặp được bạn cùng trường! Mượn cái cớ này, hai bộ phận bắt buộc phải đi hát karaoke.” Có người nói. “Đúng vậy.” “đúng vậy.” những người khác phụ thêm. Tôi cười, trong lòng rất ngượng ngùng. Nếu như người này biết tôi là bồ nhí của bố cậu tam không biết còn làm ra trò gì. Chả trách khi lần đầu tiên tôi đưa ra chủ ý muốn đến đây thực tập, Trác tiên sinh không đồng ý; chả trách anh ấy còn đặc biệt nhắc nhở tôi, ở công ty phải gọi anh ấy là Trác tổng… Chi tiết thứ hai xảy ra ở bộ phận hậu cần. Tôi vừa bước vào liền gặp thấy một người rất quen mặt, tài xế riêng của ông chủ Trác, tiểu Ngô. Vì vậy vừa lướt qua đã nhìn thấy anh ta, hoàn toàn là lỗi của anh ta, anh ta vừa nhìn thấy tôi liền lập tức đứng dậy, còn đứng một cách ngay ngắn chỉnh tề nữa. Thấy anh ta đứng với bộ dạng như vậy, mọi người xung quanh đều tập trung lên người anh ta, rồi lại căng thẳng nhìn ra bên ngoài. “Anh Ngô, anh sao vậy?” Chung Giai hỏi. Chung Giai tự nhiên họi anh ta anh Ngô! Lúc trước ở các bộ phận khác, Chung Giai cũng không phải không gọi người khác là anh, nhưng cảm giác này lại khác, cảm giác lúc này mang theo chút nịnh bợ. Tiểu Ngô cũng ý thức được phản ứng thái quá rồi, thở ra một hơi, lập tức ngồi xuống: “Tôi hoa mắt, cứ tưởng ông chủ đến.” Ánh mắt cậu ấy dừng lại trên người Chung Giai, cười đùa nói: “Em Chung, sao em lại đến đây?” “Bộ phận em mới có thực tập sinh mới đến, em dẫn qua đây để mọi người làm quen chút, cô đây tên Khương Kha.” Chung Giai chỉ vào tôi, rồi lại cười hỏi tiểu Ngô, “Rất xinh đúng không?” “Cô Khương đúng là rất xinh đẹp.” Tiểu Ngô cười. “Ồ, bảo sao anh không gọi là em!” Chung Giai lại cười, giới thiệu hết một lượt với mọi người trong phòng làm việc. Sau khi đi ra khỏi bộ phận hậu cần, lúc quay về bộ phận kế hoạch, Chung Giai tự nhiên hỏi: “Khương Kha, sao em lại đến công ty này vậy?” “Chú em giúp em liên hệ, cũng không biết là nhờ ai, tối qua mới nói với em là đã liên hệ xong rồi, kêu em hôm nay trực tiếp qua đây.” Từ trước khi đến đây tôi đã nghĩ xong lí do này rồi. “Cái anh Ngô vừa nãy, trước đây em có quen không?” chị ấy hỏi. Tôi ngỡ ngàng lắc đầu.