Sau buổi tối say rượu tỏ tình hôm đó, đám nam sinh bên ký túc xá kết nghĩa cảm thấy ngại ngùng, mấy ngày rồi không liên lạc với phòng chúng tôi. Tôi và Trác tiên sinh lại hẹn gặp một lần, anh dẫn tôi đến một nhà hàng ẩm thực Pháp, hai người ngồi trong căn phòng riêng lịch sự trang nhã. "Tiểu Như, chúc mừng em." Anh nâng ly, rượu nho trắng trong ly trong suốt lóng lánh. "Cảm ơn." Tôi bưng ly cụng với anh ta một cái. Hai chiếc ly va vào nhau vang lên tiếng "coong". Sau khi mỗi người uống một ngụm, tôi lấy điện thoại ra: "Đúng rồi, anh còn chưa xem màn thể hiện của em chiều hôm nay nhỉ!" Anh giơ tay, tôi lại không đưa điện thoại cho anh mà đứng dậy đi ra phía sau anh, cùi chỏ chống trên vai anh, hơi khom lưng mở video cho anh xem. Phạm Huyên quay lại toàn bộ màn biểu diễn của tôi, từ câu hát đầu tiên đến câu cuối cùng. Trác tiên sinh yên lặng nghe, yên lặng nhìn. Đầu anh cúi một góc 30 độ, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng lại cảm nhận rõ sự nghiêm túc ấy. "Hát hay không?" Đợi bài hát kết thúc, tôi hỏi với vẻ cầu khen ngợi. Cái bi thương của bài hát tôi đã thể hiện hết lúc hát vòng sơ khảo rồi, bây giờ chỉ nghe qua qua thôi, vẫn cảm thấy mình phát huy rất tốt. "Rất hay." Anh nghiêng đầu nhìn tôi, hàng mày hơi nhăn lại: "Có phải hơi bi thương quá rồi hay không?" "Bình thường mà." Tôi cười, rất có vẻ đắc chí: "Hôm đó lúc em hát nghe nói rất nhiều người nghe đều bật khóc, em thấy mình rất lợi hại, học ngành Văn mà có thể hát hay đến vậy." "Em rất giỏi." Trác tiên sinh cũng cười: "Ngay cả "Ly tao" mà cũng có thể học thuộc cả bài, sao lại không giỏi được?!" "Anh đang chọc em đó à?" Tôi đấm nhẹ lên vai anh rồi đi về chỗ của mình. Lần trước sau khi thi bù, giáo sư nghi ngờ tôi ăn gian nên bắt tôi đọc một đoạn trích trong Ly tao, kết quả tôi đọc thuộc lòng cả bài. "Học kỳ này học hành thế nào? Có đảm nhiệm được đại biểu khoa không?" Anh vừa hỏi vừa lấy một miếng chanh trên đĩa vắt nước vào con hàu sống, sau đó dùng thìa nhỏ xúc ăn. Tôi tất nhiên là bắt chước theo, cúi đầu ăn hàu: "Rất tốt, anh rất có mắt nhìn." "Ồ? Sao lại nói vậy?" Anh tò mò hỏi. "Tiện tay nhặt một cô gái ở quán ăn đêm về lại là một sinh viên học giỏi đa tài, biết ca hát, biết nấu cơm, còn biết chơi nhạc cụ." Tôi nói rất nghiêm túc. "Em biết chơi nhạc cụ?" Anh nhất thời không hiểu ý tôi, hỏi: "Trước đây không nghe em nói, biết thổi sáo hay là bật bông?" Tôi cười: "Đều biết một chút, em còn tưởng là anh biết!" "Em không nói mà, hôm nào mua cho em cây sáo." Anh nói rất tùy tiện. Tôi cũng ừ đại: "Không phải anh có rồi à? Sao phải mua?" Anh sửng sốt một giây, sau đó lắc đầu cười: "Nói em là tiểu cầm thú đúng là không sai mà!" "Ơ? Ơ? Em vừa nói gì thế? Em chẳng biết gì cả!" Tôi giả nai, "Vừa nãy chắc chắn là em bị người Sao Hỏa nhập vào rồi, anh đừng tin!" Đêm đó chúng tôi lại ở khách sạn. Trác tiên sinh nói, không cần thiết lần nào cũng ở nhà, thi thoảng ở khách sạn có thể ngắm cảnh đêm thành phố với một vẻ khác. Anh thích ở trên tầng cao nhất, lúc hứng thú sẽ tắt đèn ấn tôi trên cửa sổ sát sàn, tiến vào từ phía sau. Trong bóng đêm, tôi nhìn thấy những tấm biển quảng cáo lấp lánh khổng lồ, nhìn thấy vô số đèn đường kéo dài ra xa, nhìn thấy đèn xe qua lại không dứt hợp thành dải sáng bất diệt...