Liên Hi Hoàn mở cửa, anh dựa vào trên khung cửa, hứng thú nhìn cô gái nhỏ trước mắt. Cô của lúc này và cô của ban ngày tựa như hai người, vạt áo trên eo nhỏ đã buông xuống, nhanh chóng trở thành sơ mi quy củ, che khuất eo thon nhỏ, quần bò bọc lấy đường cong thật sự rất đẹp, kính đen đã được tháo xuống, tóc quăn đen tuyền rối tung buông xõa trên vai, cô cúi thấp đầu, không dám nói lời nào, ngoan ngoãn hơn nhiều, nào có giống chú báo nhỏ hoang dã mà anh nhìn thấy trong một thoáng kinh hồng chiều nay. “Về rồi à?” Giọng nói của Liên Hi Hoàn vẫn trước sau như một vô cùng dễ nghe, anh còn cố ý dựa vào cô rất gần, hơi nóng phả đến khiến cô đỏ mặt. Thôi, thò đầu ra cũng bị ngủ mà thụt đầu vào rồi cũng bị ngủ, còn không bằng nằm ngửa để cho anh ngủ luôn cho rồi. Cô gật đầu, giọng nói như muỗi kêu, nỉ non : “Em về rồi.” Liên Hi Hoàn tiếp tục tuy đánh giá cô, thật sự rất khác cô của một năm trước, một năm trước cô giống như con gà khô quắt, hiện tại cuối cùng cũng đã có da có thịt, hệt một chú báo vô cùng mạnh mẽ. Mà hiện tại chú báo hoang này đã thu lại móng vuốt, đang ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh, chỉ thiếu nước chưa ưỡn bụng ra cho anh sờ thôi. Anh cố ý đùa cô : “Gà Con, em cúi đầu mãi thế này có phải đã làm ra chuyện xấu rồi không?” Giang Mộng Nhàn cười làm lành : “Không đâu không đâu.” Tươi cười kia muốn bao nhiêu miễn cưỡng thì có bấy nhiêu miễn cưỡng. Liên Hi Hoàn nhéo eo cô một cái, lại ngoài ý muốn đụng đến vạt áo may-ô, anh nghiêng thân thể, tránh đường : “Vào phòng đã.” Anh mới tắm qua, chỉ quấn quanh mình một chiếc áo tắm, thân hình tinh tráng hoàn mỹ như điêu khắc, không tỳ vết, trên da thịt như còn đọng lại vài giọt nước đang chảy xuống. Vừa vào phòng, Giang Mộng Nhàn đã thấy phòng ngủ hoàn toàn thay đổi, chăn ga gối đệm của cô giờ biến thành màu đỏ thẫm, cả căn phòng ngập tràn trong sắc đỏ quỷ dị. Trên bàn trên giường rải đầy cánh hoa hồng, trên bàn nhỏ còn đặt hai chai rượu đỏ. Khung cảnh này, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị. Giang Mộng Nhàn đánh giá căn phòng quỷ dị này, thấy trên tủ đầu giường có bày một thùng bao cao su còn chưa được mở. Cô trợn mắt há hốc mồm. Đây là muốn bán buôn à! Cả một thùng liền, thế này thì phải dùng bao nhiêu lần cho hết! Liên Hi Hoàn ngồi lên giường, cẳng chân thon dài bắt chéo, anh uống một ngụm rượu, vỗ vỗ cái hộp bao cao su nọ, lộ ra nụ cười mê người với cô: “Nhanh đi tắm, nhớ tắm rửa cho sạch sẽ, lát gia còn hạ miệng.” Trước mặt Giang Mộng Nhàn bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, cô mang theo linh hồn bị kinh hãi chạy vào nhà tắm. Cô nhanh chóng tắm rửa, trong đầu thì nghĩ lí do thoái thác, cả chuyện cô chọc phải người không dễ chọc cũng phải nói hết, Liên Hi Hoàn không ra mặt thì e là không được. Lần tắm này của cô mất cả một tiếng đồng hồ, Liên Hi Hoàn cũng không thúc giục cô, anh biết cô chạy không thoát. Cuối cùng, cô vẫn phải chậm rì rì lau khô tóc, trùm khăn tắm đi ra, cần cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, Liên Hi Hoàn đã tắt đèn, trong phòng chỉ có hai ngọn nến. Không khí lãng mạn nhưng lại rất quỷ dị... Liên Hi Hoàn đã gỡ đủ số áo mưa mình định dùng, đủ mọi màu sắc, anh hưng phấn vẫy tay : “Tới đây, Gà Con, em thích màu nào?” Giang Mộng Nhàn cứng ngắc, tùy tiện chỉ vào một màu. Giang Mộng Nhàn mang theo vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm xuống, như một cái bánh chưng mỹ vị, Liên Hi Hoàn hưng phấn chà xát tay. Anh có vẻ rất vội, nhưng lại cảm thấy đây là đêm tân hôn của bọn họ, cho nên vẫn đứng đắn rót hai ly rượu. “Nào, Gà Con, uống ly rượu giao bôi đi.” Giang Mộng Nhàn nghe lời, cùng anh uống rượu giao bôi, rượu ngon xuống bụng, hai gò má của cô rất nhanh liền nhiễm lên một tầng sương hồng.……..