Toà án kết thúc phiên thẩm vấn, nhà họ Trương từ chối không chịu xin lỗi, hơn nữa còn bày tỏ không phục, muốn chống án. Tuy phiên tòa không thắng hoàn toàn, nhưng từ trận khẩu chiến vừa rồi thì biểu hiện của Mạnh Hiểu quá mạnh gần như không ai có thể địch nổi, cho dù có mở phiên tòa phúc thẩm lần hai cũng không có mấy tác dụng. Hiện tại Giang Mộng Nhàn đã được khôi phục danh dự, bác sĩ Vương cũng đã đứng ra xin lỗi và nhận tội ngay tại hiện trường, hơn nữa còn muốn đăng bài đính chính khôi phục lại danh dự cho Giang Mộng Nhàn. Người nhà họ Trương không phục, bày tỏ bọn họ sẽ theo phiên tòa này tới cùng, giống ý như trong dự đoán của Giang Mộng Nhàn, bọn họ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Lúc đi ra khỏi tòa án, Giang Mộng Nhàn bị rất nhiều người vây quanh, đầu tiên chính là hiệu trưởng trường trung học Thành Nam. “Mộng Nhàn à, là thầy có lỗi với em - - “Giang Mộng Nhàn không nói gì, cô chỉ cười rồi nói, “Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, hiện đang có nói cái gì cũng vô dụng, nếu không nhờ có thầy thì chưa chắc em đã hoàn thành xong được chương trình lớp 11.” Lúc thi vào trung học, Giang Mộng Nhàn trúng tuyển vào Trường trung học hàng đầu Thành Nam với thành đích đứng đầu toàn khối, lúc ấy cô còn đang ở nhà cậu, cậu không cho cô đi học mà muốn cô ra ngoài đi làm kiếm tiền, lúc ấy hiệu trưởng tự mình tới cửa đón Giang Mộng Nhàn đến trường học, cung cấp cho cô chỗ ăn ở miễn phí, học phí cũng đều được miễn toàn bộ, hơn nữa còn được nhận học bổng toàn phần. Lúc trước khi chuyện bị nháo lớn, có rất nhiều cha mẹ có quyền thế đều đứng về phía người nhà họ Trương ngăn chặn tại phòng làm việc của hiệu trưởng, ông cũng không có biện pháp nào nên mới phải đuổi học Giang Mộng Nhàn. “Hoan nghênh trò thường xuyên quay về thăm trường.” Hiệu trưởng vỗ vỗ bờ vai cô. Mạnh Hiểu cũng tự mình lái xe rời đi, phiên tòa này nhàm chán đến mức khiến anh ta thiếu chút nữa đã ngủ gật. Giang Mộng Nhàn đi đến bãi đỗ xe, tìm được con xe Yamaha của mình, mới vừa đội mũ lên, bỗng nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, cô quay đầu, chỉ thấy Trương Trạch Thiên một thân chính trang cùng mẹ Trương, Trương Dao Dao và đám người Lưu Xuyến Thiển đều đứng hết phía sau lưng cô. Mẹ Trương chỉ vào cái mũi cô mà mắng : “Đồ tiện nhân, cô ở cùng với Trạch Thiên nhà chúng tôi còn không phải là vì tiền bạc sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ lấy được một cắc tiền nào!” Giang Mộng Nhàn lạnh lùng hừ một tiếng, lúc trước chính là người nhà họ Trương ồn ào phách lối nhất quyết tâm ép trường học phải đuổi học Giang Mộng Nhàn. Lưu Xuyến Thiển vội vàng an ủi mẹ Trương, đương nhiên cũng không quên giả mù sa mưa mà nói : “Bác gái bác đừng nóng giận, vì người như thế mà chọc tức thân thể mình thì thật không đáng.” Trương Dao Dao nhìn Giang Mộng Nhàn, tức giận đến mức mặt mặt mũi hung tợn, thiếu chút nữa đã xông lên cho Giang Mộng Nhàn một cái tát : “Tiện nhân thì chính là tiện nhân, cô nghĩ rằng tiền của nhà họ TRương tôi dễ lấy như vậy à? Cô cứ chờ đó, chúng ta vẫn còn tiếp tục phiên tòa này!” “Tiền bạc của nhà họ Trương tôi không phải ai muốn lấy cũng đều có thể lấy được!” Mẹ Trương cũng ném ra mấy lời cay độc. Mẹ Trương dẫn theo đám người Trương Dao Dao và Lưu Xuyến Thiển vội vàng rời đi. Nhưng Trương Trạch Thiên thì không đi, anh ta đánh giá con xe Yamaha của Giang Mộng Nhàn, trước kia cô từng làm thêm bằng việc đi giao hàng cho cửa hàng Fastfood, mỗi ngày đều ngồi xe máy mà đi, phơi nắng đến cả người đen sì, cô nằm mơ cũng muốn mua được một chiếc Yamaha.