Chồng của tôi rất nhiều tiền
Chương 20
Editor: _14thfebruary
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp. Bắc Bắc bắt xe từ trường đi đến văn phòng làm việc của Mã Viễn. Vị trí của phòng làm việc và trường học cùng hướng, một cái ở phía nam, còn một cái ở phía bắc một chút, ngồi tàu điện ngầm phải mất ba chuyến.
Cũng may, sau bữa trưa bên trong tàu không đông lắm.
Tay Bắc Bắc vịn cột, ngước mắt nhìn biển hiệu của tàu điện ngầm, khóe môi cong cong, tâm trạng vui sướng.
Không biết vì sao, cô cảm thấy có chút kích động, giống như không thể kiềm chế được tình cảm của mình đối với diễn xuất.
Kiếp trước đi diễn rất nhiều năm, mỗi ngày đều ở đoàn phim bận rộn, đến chỗ này đã ba bốn tháng, ngoài việc thỉnh thoảng xem TV ra, đối với diễn xuất cô không hề đụng chạm tới.
Kỳ thật, Bắc Bắc có chút lo lắng, lỡ như không diễn được thì làm sao bây giờ? Có một số việc, nếu như không làm quá lâu, có thể sẽ quên mất.
Nhưng cô lại nghĩ, quên rồi cũng tốt, cô có thể bắt lại từ đầu, đem những thứ đã quên học lại từng chút một.
Nghĩ về những chuyện này, Bắc Bắc cười nhẹ, chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống, thì điện thoại trong túi vang lên.
"Alo."
Chu Thịnh ngồi ở trong phòng, nhíu mày nhìn những tư lậu trên bàn: "Bắc Bắc, khi nào thì em tan học?"
Bắc Bắc a một tiếng, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có thể hôm nay anh không thể đến đón em được, anh kêu tài xế đến đón em nhé?"
Nghe vậy, Bắc Bắc vội vàng từ chối: "Không cần không cần, em có thể tự về được, có thể tối nay em sẽ về nhà muộn." Bắc Bắc hơi dừng một chút, thấp giọng nói: "Hôm nay em có chút việc."
Chu Thịnh sửng sốt, buột miệng nói ra: "Việc gì?"
Bắc Bắc suy nghĩ, nhưng không nói thẳng với anh, cô lo lắng đây không phải là thời điểm thích hợp, "A, chuyện này vẫn chưa xác định, đợi chút nữa chắc chắn, em sẽ nói lại với anh được không?"
"Được." Chu Thịnh dừng một chút, dịu dàng nói: "Có chuyện không giải quyết được cứ nói anh, còn nếu em chưa muốn nói thì không cần phải nói ra, không sao đâu."
Bắc Bắc bật cười, gật đầu đáp lời: "Vâng, em biết rồi."
Cúp diện thoại, Bắc Bắc cũng vừa vặn đến trạm, mà Chu Thịnh ở bên kia, có chút lo lắng, không khỏi gọi đến trường hỏi thăm một chút.
- -
Phòng làm việc của Mã Viễn, cách xa trung tâm thành phố, có chút hẻo lánh.
Lúc Bắc Bắc xuống tàu điện ngầm, phải bắt xe mới tìm được chỗ này.
Cô ngước mắt nhìn tòa nhà trước mặt, gọi cho Mã Viễn.
Một lúc sau, cô thấy bóng dáng của Mã Viễn, cô không nghĩ rằng, Mã Viễn sẽ tự mình ra đón cô, trong tình huống này, cô cũng không phải là người có tên tuổi, mà Mã Viễn lại là một đạo diễn nổi tiếng, không nhất thiết phải tự mình ra đón cô.
"Vất vả rồi." Mã Viễn cười với cô, duỗi tay, chỉ về phía trước, "Đi vào thôi."
Bắc Bắc hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Làm phiền đạo diễn Mã rồi."
Mã Viễn cười một tiếng: "Gọi như lúc trước là được rồi, gọi tôi là thầy mới đúng."
"Được." Bắc Bắc không từ chối, dù sao đối với cô, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Thấy hai người đi vào, nhân viên ở quầy lễ tân đôi mắt sáng ngời nhìn Bắc bắc, có chút kinh ngạc.
Khi thấy đạo diễn của mình đi ra ngoài, cô ta liền cảm thấy tò mò, nghĩ người nào mặt mũi lớn như vậy, cho đến khi nhìn thấy người thật, cô ta nhịn không được cảm thán, thì ra là đại mỹ nữ, trách không được đạo diễn tự mình tiếp đón.
"Xin chào đạo diễn."
Mã Viễn khẽ ho, chỉ vào Bắc Bắc giới thiệu: "Đây là Đồng Bắc Bắc, là diễn viên tôi chọn, người này là Đan Đan.
"Chào cô."
"Chào cô."
Hai người chào hỏi nhau xong, Bắc Bắc liền đi theo Mã Viễn lên lầu, đến phòng làm việc.
Đi vào, Bắc Bắc nhìn thấy một người khác, có chút ngạc nhiên.
Người nọ nhìn cô hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Chào cô."
Người mà Bắc Bắc nhìn thấy ở phòng làm việc của Mã Viễn là Lê Tiêu, trong lúc nhất thời chưa khôi phục lại tinh thần, hồi lâu cô mới nhoẻn miệng cười: "Chào anh."
Cô nhìn Mã viễn, nháy mắt hiểu rõ.
Nam chính trong bộ phim tiếp theo của Mã Viễn, nếu không có gì khác, thì chắc là Lê Tiêu, nhưng cô không biết nữ chính là ai. Bắc Bắc thu lại ánh mắt kinh ngạc, ngồi xuống ghế đối diện Lê Tiêu.
"Xem cái này đi."
Bắc Bắc duỗi tay nhận lấy, gật đầu: "Cảm ơn."
Mã Viễn đưa cho Bắc Bắc một phần tư liệu, sau khi xem xong, cô ngước mắt nhìn Mã Viễn, có chút tò mò: "Tại sao cho tôi xem cái này?"
"Cảm thấy thế nào?"
Bắc Bắc trầm ngâm một lúc, mới nói: "Cũng không tệ lắm, cái này có vẻ hay hơn cái ông cho tôi xem trước đó." Cô cầm trong tay bản thảo, nói một cách tương đối, nhân vật này làm cho người xem thấy dễ chịu hơn, và cũng tăng thêm một số điểm mà khán giả muốn. Chẳng qua lúc diễn, rất khó để thể hiện, nếu có thể diễn một cách tốt nhất, nhân vật này chắc chắn sẽ tỏa sáng.
Đây là ý kiến riêng của Bắc Bắc nếu ở kiếp trước, còn ở đây cô không biết nó sẽ như thế nào.
Mã Viễn khá hứng thú, cười hỏi: "Cô nói tôi nghe một chút?"
Bắc Bắc bật cười, gật đầu, bắt đầu phân tích từng chút cho Mã Viễn, cô biết Mã viễn đang thử mình, cho nên cô tận dụng tất cả những khả năng mình có nói ra.
Chờ cô nói xong, không chỉ Mã Viễn, mà Lê Tiêu cũng có chút kinh ngạc.
"Lúc trước cô thật sự không có học qua diễn xuất?"
"Không có."
"Vậy cô có nghiên cứu qua sao?"
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Có nghiên cứu một chút, tôi đối với cái này rất có hứng thú."
Nghe vậy, đôi mắt Mã Viễn sáng ngời, kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: "Nếu cô không phiền, tôi kêu Lê Tiêu diễn thử với cô một đoạn?"
Bắc Bắc không từ chối, "Được."
*
Một tiếng sau, trên mặt Mã Viễn đều là ý cười thể hiện sự yêu thích của mình đối với Bắc Bắc.
"Tốt lắm tốt lắm." Mã Viễn đối với Bắc Bắc vô cùng hài lòng, cảm thấy ánh mắt của mình đúng là không tồi.
Bắc Bắc bật cười, cong cong môi nói: "Không dám, là do đạo diễn chỉ bảo."
Nói ra lời này, ngay cả Lê Tiêu cũng phản bác: "Là do cô có thiên phú, rõ ràng đạo diễn chưa nói gì, nhưng cô thể hiện rất tốt." Quan trọng hơn, khi diễn Lê Tiêu cũng không có đàn áp Bắc Bắc.
Tuy rằng Lê Tiêu đã đem khí thế của mình thu lại một chút, nhưng cho dù là thế nào, cũng chỉ là một người mới, tuyệt đối không có tài năng như Bắc Bắc.
Bắc Bắc chỉ cong môi cười nhạt, không giải thích nhiều.
"Đạo diễn, nếu không còn vấn đề gì nữa, tôi xin phép đi trước."
"Được được, đến lúc đó tôi sẽ tìm cô nói chuyện."
"Không thành vấn đề."
Lê Tiêu nhìn cô, hói: "Cô tự mình bắt xe đến đây?"
"Ừ."
Lê Tiêu cười: "Đúng lúc tôi cũng có việc, tôi đưa cô về trường học?"
Bắc Bắc ngẩn ra, vội vàng từ chối: "Không cần."
Cô từ chối quá trực tiếp và thẳng thắng, làm cho Mã Viễn và Lê Tiêu đều sửng sốt hồi lâu.
Bắc Bắc cười giải thích: "Tôi còn có việc phải đi chỗ khác, không phiền toái Lê ảnh đế."
Lê Tiêu dừng lại, muốn nói gì đó, nhưng bị Mã Viễn kéo lại.
"Đúng đúng, Lê Tiêu không được, Lê Tiêu khá bắt mắt, lỡ như bị người ta đưa tin, ngày mai Bắc Bắc liền lên hot search phải làm sao đây."
Cuối cùng, là Mã Viễn đưa Bắc Bắc ra trạm tàu điện ngầm, cô từ tàu điện ngầm đi về nhà.
Mà Mã Viễn, sau khi biết Bắc Bắc ngồi tàu điện ngầm về nhà, vẻ mặt có chút kinh ngạc khó có thể giải thích được. Ông nghĩ, nếu đã cùng Chu Thịnh ở một chỗ, tại sao lại đi tàu điện ngầm.
Bắc Bắc nhìn vẻ mặt của Mã viễn, cũng không giải thích.
Cô cười cười rồi xoay người rời đi. Từ phòng làm việc bắt xe về nhà, lúc Bắc Bắc đến nơi, đã là 6 giờ tối.
Trong phòng tối đen như mực, Bắc Bắc có chút kinh ngạc, không phải Chu Thịnh nói....Sẽ sớm về nhà sao?
Cô đứng ở cửa thay giày, giơ tay bật đèn lên.
Bột nhiên, Bắc Bắc thấy người đàn ông nằm trên sô pha, vô cùng kinh ngạc: "Chu Thịnh?"
Chu Thịnh không phản ứng, Bắc Bắc sửng sốt một chút, vội vàng thay giày đi qua, vừa đến gần, đã bị Chu Thịnh đẩy ngã trên ghế.
"Chu Thịnh, anh muốn làm gì?" Giọng nói Bắc Bắc kinh ngạc, khó nén được sự hoảng hốt.
Bỗng nhiên Chu Thịnh cười lạnh một tiếng, duỗi tay nắm cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói mang chút nguy hiểm ở bên tai Bắc Bắc vang lên: "Bất đắc dĩ phải quay lại sao?"
Hết chương 20.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
71 chương
236 chương
40 chương