"Người phải xin lỗi là anh mới đúng, là anh không chăm sóc tốt cho em, là anh không bảo vệ được em nên con chúng ta mới mất đi, là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh, thật xin lỗi em, xin lỗi em." Hắn ôm cô thật chặt, thấp giọng nhận lỗi, trong giọng nói dường như có chút nức nở, nghẹn ngào. Đứa bé mất đi lúc nào? Quảng Nhân Nhân kinh ngạc không thôi. "Chờ... Chờ một chút!" Cô giãy khỏi vòng tay hắn, ngẩng đầu kêu lên: "Anh hiểu lầm rồi, em không có làm mất con mà, ai nói với anh em bị sảy thai vậy hả?" Lúc này, người ngạc nhiên đến ngây cả ra lại là Triển Hựu Dực. "Không mất đi ư?" Hắn cúi đầu nhìn cô. "Không có." Giọng cô có chút khản đặc vì mắt hắn đã phiếm hồng, vành mắt vẫn đọng một lớp nước. "Con chúng ta vẫn còn ư?" Hắn hỏi lại, thanh âm khàn khàn. "Vẫn còn." "Thật không?" Cô gật đầu thật mạnh với hắn, dường như sợ hắn không chịu tin, lại gật thêm lần nữa. Triển Hựu Dực nhìn cô chăm chú rồi đột nhiên rơi vào im lặng, vì hắn không biết lúc này phải có cảm xúc thế nào mới đúng, nên vui mừng hay nên tức giận? "Vậy sao sắc mặt em lại trắng đến vậy? Bộ dạng thì yếu ớt, cứ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, có chuyện khó nói? Khiến anh tưởng là... tưởng là..." "Tưởng là em sảy thai à?" Cô tiếp lời hắn. "Ừ". Kết quả hắn không có cách nào nổi giận được với cô, lại còn cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng Quảng Nhân Nhân thì lại rất cảm động. Thì ra biểu hiện của hắn nghiêm trọng như vậy không phải là vì quá mức kinh ngạc, không chấp nhận nổi chuyện cô mang thai mà là hắn hiểu nhầm, nghĩ rằng cô đánh mất con của bọn họ, vậy nên hắn mới sợ hãi đến tái cả mặt như thế. "Nghĩa là anh muốn đứa bé này à?" Cô thấp giọng hỏi. "Em nói nhảm cái gì vậy hả? Anh đương nhiên là muốn rồi!" Hắn thiếu chút nữa là quát lên với cô, rồi lại lo lắng dò hỏi: "Em không muốn ư?" "Em muốn! Em muốn!" Cô kích động trả lời hắn, nước mắt lại rơi xuống. "Vậy là chúng ta sẽ được làm bố, làm mẹ, đúng không em? Đây có phải là sự thật không?" Hắn dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô. "Ừ, là sự thật." Cô gật đầu, nước mắt tuôn rơi. "Có phải ai làm mẹ rồi cũng thích khóc không vậy?" Hắn lại lau nước mắt cho cô lần nữa, nhẹ nhàng hỏi. "Có lẽ là vậy." Cô mỉm cười, hạnh phúc không gì sánh bằng. Hắn kìm lòng không được liền hôn lên môi cô, hôn lên nụ cười của cô. "Em vui lắm phải không?" Sau khi quyến luyến hôn cô một lúc, hắn ngẩng lên, hỏi cô. "Vâng ạ." Cô ra sức gật đầu, rồi vùi mặt vào lồng ngực của hắn. Hai chữ "vui vẻ" căn bản không đủ để miêu tả cảm giác của cô lúc này. Cô không chỉ vui vẻ, mà còn rất xúc động, rất cảm động, thật lòng muốn cảm ơn hắn và ông Trời, cảm ơn hắn đã không bắt cô bỏ đứa bé, cảm ơn ông Trời đã cho cô dũng khí để nói với hắn chuyện đứa bé, thật sự rất cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. "Cảm ơn anh, cảm ơn." Cô không nhịn được mà nói lời cảm ơn với hắn. "Em vui đến mức hồ đồ luôn rồi sao? Sao lại nói câu ngốc nghếch như vậy cho được kia chứ?" Hắn xoa đầu cô, ra vẻ yêu chiều. Nếu hắn đã cho là cô nói lời ngốc nghếch, vậy thì cô hỏi hắn một câu ngốc hơn cũng chả sao. "Anh sẽ nuôi tụi em chứ?" Trong giọng cô có chút buồn bã, vì tình hình kinh tế hiện tại quả thật quá mức suy thoái, cô rất sợ sau khi con mình ra đời không thể chịu khổ như mình. Triển Hựu Dực nhịn không được mà nâng cằm cô lên, cau mày nhìn cô. "Em đang hỏi cái ngốc nghếch gì vậy hả?" "Chính là... Anh biết đó, tình hình kinh tế hiện nay không được tốt cho lắm, với cửa hàng hoa đó, ngay cả bản thân mình em cũng còn chưa nuôi nổi, cho nên..." "Cho nên cái gì?" Hắn nhàn nhã nhìn cô, chờ xem cô có nói ra lời nào ngốc nghếch hơn nữa không. Quảng Nhân Nhân cũng đã phần nào đoán được câu trả lời dựa vào cách phản ứng của hắn, nên cô quyết định, yên lặng là vàng. Cô lắc đầu, nói: "Em đói bụng rồi." "Em chưa ăn tối hả?" Nghe nói cô bỏ đói bản thân, mặt hắn lập tức đổi sắc. Lúc đầu tìm đến hắn, cô vừa khẩn trương vừa bất an, lo lắng muốn chết, lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện ăn uống nữa. "Em định khi nào về sẽ nấu cái gì đó ăn." Cô vội vàng giải thích. "Thà em nói em định đến đây bảo anh nấu cho ăn còn có lý hơn đó!" Hắn trừng mắt nhìn cô. "He he, bị anh bắt thóp rồi." Cô tính cười giả lả cho qua chuyện. Hắn khẽ thở dài, lắc đầu. "Thật không biết nói sao với em nữa, để anh đi nấu, chờ anh một chút." Nói xong, hắn đi về phía nhà bếp, vì vợ con mà hầm canh. Quảng Nhân Nhân cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là "Mẹ quý nhờ con." Từ hôm đó trở đi, hắn không chỉ ngày ngày đưa đón cô đến tiệm hoa mà còn tự tay dọn nhà cho cô, đón cô về ở cùng hắn. Cũng từ hôm ấy, hắn chăm cô chả khác gì phục vụ Lão Phật gia, cơm bưng nước rót, khoa trương đến mức cô cũng nhanh chịu không nổi. Nhưng hắn vẫn không cầu hôn cô hay nói chuyện tái hôn, điều này khiến đôi lúc cô lại cảm thấy bất an. Con người quả đúng là một loài động vật với lòng tham không đáy, lúc bắt đầu, cô chỉ cần có thể tiếp tục được ở bên cạnh hắn, yêu hắn là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi, sau khi có thai, cô lại nghĩ, chỉ cần hắn chịu thừa nhận đứa con, nuôi nấng nó là cô đã không còn cầu gì hơn nữa, nhưng giờ đây, cô lại bắt đầu mơ tưởng xa vời, hi vọng có thể hợp pháp hóa quan hệ với hắn bằng hôn nhân. Cô đúng là một kẻ tham lam, chẳng biết thế nào mới là đủ, phải không? Đến cả cô cũng rất chán ghét bản thân mình. Biết rõ lòng tham không đáy khiến cho người khác căm ghét, nhưng cô không cách nào ngăn được mộng tưởng cùng tham lam của mình, mỗi ngày, mỗi đêm, không có lúc nào là cô không cầu nguyện, cầu cho một giây, một phút sau đó hắn sẽ cầu hôn cô, hoặc nhắc đến chuyện tái hôn giữa hai người, nhưng ngày qua ngày, nỗi thất vọng lại một nhiều hơn. Tim cô đã không còn biết đau đớn là gì nữa, trong lòng chỉ còn một loại cảm giác đau đớn không sao nói nên lời, hơn nữa mỗi ngày trôi qua, nỗi cay đắng lại càng chồng chất, quả thật là đắng đến không thể chịu nổi. Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Hắn đã nói hắn quan tâm cô, có thể vì cô mà làm mọi thứ khiến cho cô cảm nhận được hắn quan tâm cô một cách sâu sắc, còn nữa, hắn không nói yêu cô, đến cả chuyện hôn nhân cũng không đề cập đến là vì sao? Có phải là vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng không? Nếu quả thật là như vậy, chắn hẳn không phải là hắn sợ hôn nhân, mà là sợ người vợ trước đã khiến cho hắn "chịu không nổi nữa" là cô đây rồi. Nhắc đến "chịu không nổi", nói thật, đến tận bây giờ, cô vẫn không biết câu "chịu không nổi" ngày ấy hắn nói là có ý gì. Là vì cô mập mạp, hay là vì cô vụng về, không biết chút gì về chuyện nhà cửa, hay là vì cô điên cuồng giảm cân? Cũng có lẽ là có nguyên nhân khác, ví dụ như người phụ nữ năm ấy đứng dưới công ty với hắn chẳng hạn, có khi đó mới là nguyên nhân chính khiến hắn muốn ly hôn chăng? Bây giờ nghĩ lại, cô bất an là lẽ đương nhiên thôi. Năm đó, ngay cả khi có hôn nhân bảo đảm, cô vẫn cứ để mất hắn. Bây giờ lại chẳng có một sự bảo đảm nào, sao cô có thể an tâm cho được? Không muốn thở than, nhưng mà... haiz! Cô không kiềm đuợc mà thở dài một hơi. Lắc đầu, Quảng Nhân Nhân đứng dậy, quyết định đi kiếm việc gì đó để làm, đỡ mất công "Nhàn cư vi bất thiện", lại suy nghĩ lung tung nữa. Cô còn chưa kịp nghĩ đến chuyện nên làm cái gì thì đã thấy Phù Khiết bước vào tiệm hoa. Đã hơn nửa tháng rồi không gặp, cô lập tức vui vẻ chào đón Phù Khiết. "Dạo này muốn gặp được bạn đúng là khó thật nha, người gì đâu mà bận quá trời." "Nói gì đó hả? Bạn rõ ràng biết mình bận chuyện gì mà, mà mình cũng đâu phải cố ý tránh bạn đâu." Phù Khiết trừng mắt nhìn cô rồi mới đưa túi đồ trên tay lên, nói: "Còn nữa, bạn nhìn nè, mình còn mang cả café cho bạn đó." Phù Khiết nghỉ việc được mấy tháng, gần đây cuối cùng cũng tình được mục tiêu sống cho cuộc đời sau này của mình, hiện tại, cô đang học hỏi tất cả những kiến thúc có liên quan đến café, dự định mở một tiệm café. "Có phải bạn quên là giờ mình không uống được café không vậy vậy hả?" Cô cười mà như không, liếc xéo túi café trên tay cô bạn. Cô là phụ nữ có thai đó nha, có nhầm không vậy? "Bạn không thể uống nhưng chồng cũ của bạn có thể. Không phải bạn nói ngày nào anh ta cũng uống hay sao?" Phù Khiết hùng hồn biện giải. "Vậy café này là tặng cho anh ấy chứ không phải tặng cho mình chứ gì?" "Tiểu thư ơi, tặng cho anh ta với tặng cho bạn thì có khác gì nhau đâu? Bạn muốn kiếm chuyện với mình đúng không?" Phù Khiết lại trừng mắt nhìn cô. "Đúng vậy, cuối cùng bạn cũng nhận ra rồi." Cô cười, một lúc lâu sau mới nghiêm túc hỏi: "Sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà đến tìm mình vậy, khóa học về café của bạn kết thúc rồi hả?" "Chưa nữa." "Vậy làm sao bạn có thời gian rảnh mà đến gặp mình?" Cô ngờ vực hỏi, còn tưởng rằng cô ấy đang rảnh rỗi, có thể ở với cô một chút, như thế thì cô có thể quên đi lòng tham không đáy của mình. "Đến đưa thiệp cưới." Phù Khiết nhoẻn miệng cười, nói. "Thiệp cưới của ai?" Cô trợn mắt nhìn Phù Khiết mà hỏi, chả hiểu cô ấy đang nói gì. Phù Khiết cười đầy mờ ám với cô, rồi mới nói: "Của mình." Quảng Nhân Nhân há hốc miệng nhìn chằm chằm vào Phù Khiết, quả thực không thể tin nổi những gì mà mình vừa nghe được. "Bạn nói cái gì, bạn?" Cô nhịn không được mà nâng giọng lên đến quãng tám. "Đúng thế." Phù Khiết mỉm cười rồi lấy từ trong túi xách ra một phong bì màu hồng phấn đơn giản đưa cho cô. "Nè, cái này là mình tự làm đó, chỉ đưa cho vài người thôi hà, bên trong là lời mời tràn đầy thành ý của mình và những lời cảm ơn của mình gửi đến bạn về những năm qua, bạn cứ từ từ mà xem, mình đi trước đây." Nói xong Phù Khiết vẫy tay với cô, xoay người tính đi như cô lại nhanh tay kéo cô ấy lại. "Chờ đã, bạn mới đến có chút thôi mà, định đi đâu nữa?" Quảng Nhân Nhân nắm chặt lấy tay cô ấy, hỏi. "Đưa thiệp mời cho những người khác nữa chứ sao." "Khương Thừa Cực đâu?" Anh ta chính là vị hôn phu của Phù Khiết. "Bảo anh ấy đi đưa đi, bạn ở lại nói chuyện phiếm với mình." Thật khó khăn mới tìm được người để cô kể khổ, sao cô có thể để người ta đi dễ dàng như vậy chứ? "Hôm nay đâu phải ngày nghỉ, anh ấy đi làm rồi, hơn nữa mình đi đưa thiệp cho bạn bè mình, anh ấy đi làm gì?" Phù Khiết cười trả lời, "Bữa khác mình đến nói chuyện với bạn sau, bye." Cô ấy đã nói như vậy, lại còn làm ra dáng vẻ bận tối mắt tối mũi, cuối cùng Quảng Nhân Nhân cũng đành phải để cô ấy đi. Cô mang theo nụ cười chúc phúc mà xem hết tấm thiệp mời Phù Khiết đưa đến, cẩn thận gấp lại tấm thiệp, bỏ vào trong túi xách để tránh quên không mang về. Được rồi, bây giờ cô phải làm gì nhỉ? Cô nhìn quanh cửa tiệm, cố gắng tìm một việc gì đó để làm thì điện thoại của cửa tiệm lại reo vang. "Reng reng..." Thật đúng là "đến sớm không bằng đến đúng lúc", không phải sao? Cô đưa tay cầm điện thoại lên. "Chào quý khách, tiệm hoa Nhân Nhân xin nghe?" "Là anh, em đang bận à?" Giọng nói hắn khiến cho đáy mắt cô nhanh chóng hiện lên ý cười. "Không có, anh gọi cho em có chuyện gì không? Lại tính mời em đi ăn bữa xế nữa hả?" Cô chỉ nói đùa thôi nhưng không kiềm được mà quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa tiệm, tìm kiếm bóng dáng hắn. "Em đoán sai rồi." Hắn nói. "Vậy là đi ăn tối ạ?" Chuyện cười này hắn đã từng diễn qua. "Ha ha, em nói lại lời của anh à, nhưng mà em lại đoán sai nữa rồi." "Vậy à, hay là mời trước bữa trưa mai đây?" Cô buông tầm mắt xuống, đoán lần nữa. Hắn ở đầu dây bên kia cười lớn. "Sáng kiến này cũng không tệ lắm. Nhưng cũng không phải." "Cũng không phải nữa à? Vậy thì thôi, em bỏ cuộc." Cô lười đoán tiếp. "Giờ anh đang ở sân bay." Hắn công khai đáp án. "Sân bay?" Cô sửng sốt. "Sân bay Tùng Sơn hay là sân bay Đào Viên? Anh đến sân bay làm gì thế, đi đón ai à?" "Anh tính đi Singapore một chuyến, có lẽ hai, ba ngày nữa mới về lại được." "Sao vậy, có chuyện gì xảy ra ạ?" Chân mày cô cau nhẹ, quan tâm hỏi. "Công ty bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có điểm nghiêm trọng, anh phải đi qua đó xem sao." "Có gì nguy hiểm không vậy?" Cô lo lắng hỏi thăm. "Không đâu, anh chỉ đi tìm hiểu tình trạng thôi, anh cũng không định can dự sâu vào chuyện ngoài ý muốn lần này nên không có gì nguy hiểm đâu. Chính là em đó, hai, ba ngày anh không ở đây này, lúc em ra về phải cẩn thận một chút, đừng chen chúc trên xe bus hay tàu điện ngầm, phải đi taxi, biết chưa hả? Còn nữa, phải ăn ba bữa đàng hoàng, ăn khuya nữa đó, biết không? Ngoài ra, không được khiêng vác vật nặng, có chỗ nào khó chịu nhất định phải đến bệnh viện để bác sĩ xem sao, không được cố chịu, nhờ Phù Khiết đi cùng em ấy. Còn nữa..." "Được rồi, em sẽ cẩn thận mà, anh cứ an tâm đi công tác đi, không cần phải lo cho em đâu." Quảng Nhân Nhân vội vã ngắt lời hắn, nếu không thì hắn có thể dặn dò suốt cả tiếng đồng hồ cũng chưa chắc xong nữa. "Có bất cứ chuyện gì cũng phải gọi điện báo cho anh, được không?" Hắn yên lặng một chút rồi bổ sung thêm. "Vâng ạ." Cô cười khẽ, dịu dàng đáp lời. "Anh sẽ mau về thôi." Hắn hứa. "Vâng." "Đừng nhớ anh nhiều quá nhé." Cô cười khẽ một tiếng. "Anh phải lên máy bay rồi, anh cúp máy nhé?" "Vâng." Cô gật đầu lên tiếng, sau khi nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút thì mới tiếc nuối mà buông máy xuống. Hai, ba ngày nữa mới về... Làm sao bây giờ? Cô bắt đầu thấy nhớ hắn rồi.