Chồng Cũ Nuôi Tôi
Chương 10
Cách xưng hô đã lâu không nghe thấy này khiến toàn thân cô cứng ngắc.
Cô chậm rãi quay lại, cảm thấy người kia nhìn có vẻ quen quen, hình như là chú bảo vệ hai năm, trước, ông ấy đẩy cửa ra, bước xuống bậc tam cấp, đi về phía cô.
"Đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ ạ? Ông Triển có nói cô sẽ trở về, muốn tôi đưa chiếc chìa khóa này cho cô." Chú bảo vệ mỉm cười, nói với cô rồi đưa chiếc chìa khóa đang cầm cho cô.
Đó là chiếc chìa khóa cửa nhà mà cô giao cho luật sư Trần.
Hắn nhờ chú bảo vệ đưa chìa khóa cho cô là muốn cô tự mở cửa vào nhà sao? Ý là dù hắn không có ở đó cô cũng có thể mở cửa bước vào, ký tên rồi rời đi là được sao?
Cô bất giác cười khổ, nhận lấy chiếc chìa khóa, nhỏ giọng cảm ơn chú bảo vệ rồi bước vào khu nhà.
Quảng Nhân Nhân à Quảng Nhân Nhân, mày cứ thích nghĩ vẩn vơ làm cái gì? Hồi chiều trong tiệm hoa, không phải hắn đã cố ý không nhận ra mày, cứ coi mày như một người xa lạ hay sao, chuyện đó còn chưa rõ ràng à?
Anh ấy vốn không muốn có quan hệ gì với mày nữa! Dù vô tình gặp phải cũng muốn vờ như chẳng hề quen biết, sao lại biết được mày sẽ đến đây, rõ ràng như vậy rồi mà mày vẫn không nhìn thấy sao? Mày thật ngốc!
Thang máy chậm rãi chạy lên lầu hai mươi bảy, đưa cô đến nơi cô từng gắn bó suốt nửa năm.
Sau khi hít sâu một hơi, cô mới dùng chiếc chìa khóa đang cầm mà mở cửa, cởi giày đi vào trong nhà nhưng bất ngờ bị người đàn ông đang ngồi trên ghế salon làm cho giật mình, bước chân lập tức khựng lại.
"Em đến sớm hơn anh nghĩ."
Triển Hựu Dực nói với cô, còn cô thì lại không kìm được mà đưa mắt quan sát xung quanh, tìm kiếm sự hiện diện của một người phụ nữ khác trong căn nhà
"Em đang tìm gì vậy?" Hắn nghi hoặc hỏi cô.
"Bạn gái, vị hôn thê hoặc là bà xã của anh." Cô trả lời một cách lí nhí, tuy bối rối nhưng vẫn không ngăn được bản thân suy nghĩ lung tung.
Người phụ nữ kia đang ở trong nhà vệ sinh hay ở trong một căn phòng nào đó khác? Là phòng khách, phòng sách, hay phòng ngủ? Đã bước vào nơi cô đã từng ở, ngủ trên chiếc giường cô đã từng ngủ sao?
"Em đang ghen đấy à?"
Ghen? Đúng không? Cô đang ghen đúng không?
Cô chỉ cảm thấy tim đau âm ỉ, khuôn mặt cứng ngắc, có muốn giả vờ cười cũng cười không nổi, còn cảm thấy thật xúc động, chỉ muốn lập tức bỏ chạy khỏi nơi này để tránh khỏi phải nhìn thấy người phụ nữ kia bước ra từ phòng ngủ, nếu thế có lẽ cô không nén nổi nước mắt, hoặc là gào thét. Cảm xúc này là ghen ư?
Quan trọng là, cô có quyền gì mà ghen?
Hắn sớm đã không còn là của cô nữa rồi, còn căn nhà này, chỉ chờ cô ký đủ thì cũng không còn quan hệ gì với cô nữa, cô có quyền gì?
"Giấy tờ cần ký ở đâu?" Cô hỏi, trong giọng nói không giấu được có chút chua xót.
"Ở đây!" Triển Hựu Dực cầm một xấp giấy tờ lên, đưa về phía cô.
Quảng Nhân Nhân đứng đó hít một hơi thật sâu rồi mới đi đến chỗ hắn.
"Em gấp làm cái gì? Sợ anh ăn thịt em chắc?" Hắn nhìn cô, khẽ cau mày.
Cô vờ như không nghe thấy, đi đến bên cạnh bàn trà, đưa tay muốn cầm lấy xấp giấy tờ trên tay hắn, hắn lại chuyển tay sang chỗ khác.
"Em mặc nhiều như vậy làm anh cũng thấy nóng nữa, trước tiên cởi áo khoác ra đã, ngồi xuống rồi ký sau." Hắn ra lệnh.
"Chỉ là ký tên thôi mà, ký cho xong đi, cần gì phải phiền như vậy." Cô trực tiếp cự tuyệt.
"Em muốn rời đi gấp như vậy sao?" Trầm mặc một lúc, hắn hỏi.
"Em nghĩ anh muốn giải quyết cho nhanh gọn mới đúng?" Cô cũng trầm mặc một lúc rồi mới cay đắng trả lời hắn. Cô chỉ là muốn đáp ứng mong muốn của hắn mà thôi.
"Đúng thế."
"Nếu đã như thế..."
"Nếu đã như thế thì nghe lời anh đi, cởi áo khoác ra, ngồi xuống." Hắn nhanh chóng cắt ngang lời cô.
Hắn đang cầm giấy tờ, nếu cô muốn mau chóng ký được để rời đi thì cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn một chút, cô đành nghe lời hắn mà cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống trên chiếc ghế salon xa chỗ hắn nhất.
"Áo len cao cổ à? Anh nghĩ là cho dù lạnh đến mấy em cũng không mặc áo len mà?" Hắn nhìn cô, cô không tài nào đoán được trong mắt hắn đang ẩn chứa điều gì.
"Em đã ngồi xuống rồi, có thể đưa giấy tờ cho em ký được chưa?" Cô nói.
Nào ngờ hắn lại giả điếc, cầm xấp giấy tờ kia đứng dậy, đi về phía nhà bếp rồi quay lại hỏi cô, "Em muốn uống gì?"
"Không muốn uống gì cả."
"Có muốn uống cafe không?"
"Không muốn."
"Nếu như anh nhớ không nhầm thì trước đây em rất thích uống cafe mà?"
"Hai năm rồi.... Nhiều chuyện cũng đã thay đổi rồi."
"Em nói đúng, vậy thì uống sữa được không? Sữa nóng nhé?"
Quảng Nhân Nhân hơi do dự một chút rồi gật đầu.
Từ lúc gần tối đến giờ, cô chỉ có một chiếc bánh bao lót dạ, bụng đúng thật có chút đói, vốn tưởng rằng đến đây ký tên xong rồi thì có thể về nhà nấu thứ gì đó ăn, lại không nghĩ tới mới nãy tốn thời gian ở dưới cửa lớn, lên đây lại bị hắn lấy mất thêm chút thời gian nữa.
Hiện tại bụng cô cảm thấy rất khó chịu, uống chút sữa nóng có lẽ sẽ khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
"Cám ơn." Cô đưa tay đón lấy ly sữa nóng hổi kia, dùng hai bàn tay lạnh buốt bao lấy chiếc ly, rồi cúi đầu uống một hớp sữa nóng.
"Tay của em làm sao vậy?" Triển Hựu Dực trầm giọng hỏi. Lúc cô nhận lấy ly sữa từ tay hắn, mặc dù chỉ đụng nhẹ một cái đã tách ra nhưng hắn vẫn cảm nhận được tay cô lạnh như băng đá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Gì cơ?" Cô ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.
"Anh hỏi, tay của em làm sao vậy?" Hắn cố gắng kìm nén sự tức giận trong giọng nói của mình.
"Tay của em thì làm sao?" Quảng Nhân Nhân đưa tay trái ra trước mặt quan sát, đột nhiên bị hắn nắm lấy.
"Sao lại lạnh như vậy? Trước đây lúc nào tay em cũng ấm nóng cơ mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hắn siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo của cô, giận dữ hỏi.
Quảng Nhân Nhân ngạc nhiên nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại tức giận đến thế. Tay của cô lạnh hay ấm thì có vấn đề gì đâu? Hắn thực sự quan tâm đến vậy sao? Dù sao sau này hắn cũng không bao giờ nắm lấy bàn tay cô nữa mà, không phải sao?
Cô cắn nhẹ môi dưới, muốn rút tay ra khỏi tay hắn, nào ngờ hắn lại siết mạnh hơn, nắm chặt lấy, không chịu bỏ ra.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi lại lần nữa, dường như nếu không có được câu trả lời thỏa đáng thì hắn sẽ không chịu bỏ qua.
"Không có gì, chỉ là trên người không còn mỡ nữa, nên không có cái gì để đốt cháy tạo nhiệt lượng thôi." Cô lạnh lùng nói, "Có thể bỏ tay ra được không vậy?"
"Người gầy hơn em thì thiếu gì, nhưng dù họ gầy đến thế nào tay cũng không lạnh giống như em vậy. Rốt cục là em bị sao vậy? Em bị bệnh à?" Hắn giận dữ nói, trong giọng nói không giấu nổi gấp gáp cùng lo lắng.
Quảng Nhân Nhân chăm chú nhìn hắn, não bộ rối loạn.
Rốt cuộc là hắn muốn quan tâm đến cô hay là muốn giữ khoảng cách với cô? Sao lúc thì lạnh nhạt, lúc lại trở nên kích động như vậy? Thật giống như hắn vẫn còn quan tâm đến cô vậy.
Hắn quan tâm đến cô ư? Vẫn còn quan tâm đến cô ư?
"Anh đang quan tâm đến em đó à? Nếu em bị bệnh thật thì sao?" Cô vô thức mở miệng hỏi.
"Em bị bệnh gì?" Sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.
"Anh quan tâm à?" Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, bình thản nói.
"Chết tiệt, trả lời anh, em bị bệnh gì?" Hắn kích động hỏi dồn, thiếu chút nữa là hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô bị bệnh gì? Vì cô bị bệnh nên tay mới lạnh như vậy sao? Nên cô mới mặc nhiều áo quần như vậy sao? Nên cô mới gầy đến thế sao? Nhìn cô lúc này, thật giống như chỉ cần một trận gió thổi qua là cô sẽ bị thổi bay đi mất.
"Trả lời anh nhanh lên!" Mất hết kiên nhẫn, hắn liền quát lớn.
"Anh đang quan tâm à?" Cô nhẹ giọng hỏi lại lần nữa.
Triển Hựu Dực giận dữ nhìn xoáy vào cô, dường như hắn sắp bị cô làm cho điên lên rồi. Hắn quan tâm cô, lo lắng cho cô đến sắp phát điên lên đây, chẳng lẽ cô còn không nhận ra được sao?
Nếu phải từ chính miệng hắn nói ra cô mới chịu tin rằng hắn đang quan tâm cô thì hắn sẽ nói cho cô nghe!
"Đúng vậy, anh quan tâm, anh quan tâm, anh quan tâm! Như vậy em đã hài lòng chưa? Mau nói cho anh biết, rốt cuộc em bị bệnh gì?" Hắn quát cô.
Nước mắt nhanh chóng dâng đầy trong hốc mắt của Quảng Nhân Nhân, nhẹ nhàng rơi xuống, một giọt lại một giọt.
Triển Hựu Dực lập tức trở nên lúng túng.
"Sao vậy? Không phải anh muốn tức giận với em, muốn lớn tiếng với em đâu, anh chỉ là... Anh..."
Hắn muốn xin lỗi cô nhưng lại không biết phải nói thế nào, đành đem ly sữa nóng trên tay cô đặt xuống bàn trước, để tránh không cẩn thận lại làm đổ lên tay cô, rồi ngồi cạnh cô, ôm lấy cô đang khóc thật thảm vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô trấn an.
"Thật xin lỗi? Anh xin lỗi em mà, được không? Đừng khóc nữa, là tại anh nóng quá, lo lắng quá nên mới hơi lớn tiếng nóng giận một chút, quýnh lên nên mới giận dữ, mới to tiếng, em đừng khóc nữa, được không? Hay là em có chỗ nào không thoải mái à? Nói cho anh nghe nào."
Nghe hắn nhỏ nhẹ, mềm mỏng với cô như vậy, nước mắt của Quảng Nhân Nhân lại tiếp tục tuôn rơi.
"Anh nói..." Cô nức nở, dường như không sao nói cho thành lời được.
"Gì cơ?" Hắn không rõ cô muốn nói gì.
"Anh nói anh quan tâm đến em." Cô vừa khóc vừa lập lại lần nữa.
"Đúng vậy, anh rất quan tâm đến em, quan tâm đến em vô cùng, không thể nào không quan tâm đến em cho được!" Hắn lại tưởng rằng cô đang hỏi hắn, vội vàng mà dịu dàng khẳng định với cô thêm lần nữa.
Cô đột nhiên ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt giàn rụa nước mắt lên, dùng ánh mắt đau đớn lẫn buồn tủi mà nhìn hắn: "Nhưng giờ anh đã yêu người khác rồi, phải không?"
"Người khác nào cơ?" Hắn hoàn toàn không hiểu những gì cô đang nói.
"Người phụ nữ anh mua hoa tặng cho." Cô sụt sịt cái mũi, lúc này mới nhận ra mình vốn không nên tựa vào lồng ngực hắn mà khóc, vì chỗ đó đâu còn thuộc về cô nữa. "Xin lỗi anh." Cô vội xin lỗi hắn, muốn đứng dậy rời đi.
Hắn duỗi tay ra, nhanh chóng ôm lại cô vào lồng ngực.
"Sao lại phải xin lỗi anh?" Hắn cúi xuống nhìn cô, bấy giờ nước mắt cô đã thôi lăn trên gò má rồi, khuôn mặt hắn có chút sâu xa khó lường. "Em có muốn biết anh tặng bó hoa kia cho ai không?" Hắn hỏi.
Sắc mặt cô vốn đã tái nhợt, trong khoảng khắc ấy càng nhợt nhạt hơn, cô vội vã lắc đầu, thầm cầu xin hắn đừng tàn nhẫn như vậy.
Cô không muốn biết, không muốn biết bất cứ thứ gì hết.
Nhưng hắn vẫn bế cô lên khỏi ghế salon, đi về phía phòng ngủ trước kia của bọn họ.
"Triển Hựu Dực?" Hắn muốn gì? Không phải người phụ nữ kia đang ở trong phòng ngủ sao? "Đừng mà!"
Cô vùng vẫy, cô van xin, cô cố gắng chạy trốn khỏi sự tàn nhẫn của hắn, nhưng hắn vẫn ôm thật chặt lấy cô, đưa cô đến phòng ngủ của họ.
Quảng Nhân Nhân nhắm vội mắt lại, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ khác nằm trên chiếc giường của bọn họ. Thậm chí cô cũng không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả, cứ vậy mà dùng tay bịt chặt lấy lỗ tai.
"Mở mắt ra." Giọng nói của hắn vẫn xuyên qua được đôi tay cô, lọt vào tai cô.
"Không." Cô thấp giọng cự tuyệt, tim đau đớn, toàn thân run rẩy.
"Đời này, anh chỉ tặng hoa cho một người phụ nữ duy nhất." Giọng nói của hắn lại vang lên bên tai cô, "Người phụ nữ ấy tên là Quảng Nhân Nhân."
Não bộ lập tức ngừng hoạt động, những bức tường xung quanh ôm lấy sự tĩnh lặng, Quảng Nhân Nhân nghi ngờ liệu có phải mình bất cẩn ngủ quên hay sao, nếu không thì sao lại có giấc mộng đẹp đến nhường này?
Hắn nói hắn chỉ tặng hoa cho một người phụ nữ duy nhất, người phụ nữ ấy tên là Quảng Nhân Nhân? Không phải cô đang nằm mơ đấy chứ?
Cô không kìm được, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt cô là khuôn mặt của hắn, trên khuôn mặt ấy giờ đã không còn sự hiện diện của vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, xa cách nữa mà chính là khuôn mặt vẫn còn in sâu trong ký ức của cô, dịu dàng vô ngần, cùng cưng chiều lẫn không đành lòng trách móc nặng nề, có chút bất đắc dĩ.
"Nhìn bên kia." Hắn hất cằm về phía trước, nói với cô.
Cô ngây dại nhìn về hướng đó, chỉ bắt gặp một bó hoa trông quen mắt vô cùng, quen mắt đến nỗi cô vẫn còn nhớ rõ mình đã gói bó hoa hồng đỏ đó như thế nào, bó hoa đó giờ đây đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngây người ra nhìn nó, hoàn toàn không biết phải làm gì, cũng không dám nghĩ nhiều về lý do cho sự có mặt của nó, và hắn đưa cô đến thấy nó với mục đích gì?
"Tặng cho em."
Câu nói đó của hắn làm cho cô vội quay đầu lại nhìn hắn, dường như sống mũi hơi cay cay, trước mắt được bao bởi một màn sương mờ nhưng cô vẫn không dám đoán thử mục đích của hắn là gì, chỉ có thể nhìn hắn rồi nghẹn ngào hỏi: "Vì sao?"
"Em nói thử xem?" Hắn không trả lời cô một cách trực tiếp, thẳng thắn mà lại cúi xuống hôn cô.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
110 chương
53 chương
497 chương
11 chương