Sau khi Kỷ Đình Nguyên rời khỏi nhà lại không có việc gì làm, một mình ở bên ngoài uống rượu một lát, nghe thấy bên phố Đông Đình vô cùng náo nhiệt, hắn đi đến quán rượu đối diện, thấy Thẩm Nghiên mặc áo bào xanh, đang tiễn một vị phu nhân ra.   Trên mặt nàng cười nhẹ nhàng, giống như vô cùng hài lòng với quán rượu này.   Lúc đi vào, nàng cầm túi rượu bên hông uống một ngụm, tư thế này rất giống nam nhi.   Bỗng nhiên hắn nhớ đến lúc mới gặp Thẩm Nghiên, nàng chỉ là một cô bé ngây thơ, nhìn thấy hắn mặt lập tức đỏ lên, như một đồ ngốc...Nhưng mà, cô nương như vậy, lại mở một quán rượu, nàng không phải thuận miệng nói, nói được thì làm được.   Nàng không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình sao?   Không sợ tương lai không gả đi được sao?   Kỷ Đình Nguyên đứng một lát, xoay người trở về.   Ba người khác cũng vừa về tới nhà, Liêu thị đang nói chuyện với Kỷ Chương: "Không ngờ rượu thịt thực sự không tồi, nhưng mà Thẩm phu nhân, ôi, thật sự là miễn cưỡng vui cười, nếu là thiếp, thiếp cười cũng không cười nổi." Bà nhìn Kỷ Dao một chút, "Nếu như là con, nương cần phải đuổi con ra ngoài."   Kỷ Dao ghét bỏ: "Nương, đó chỉ có thể nói nương không thương con!"   Nhìn xem Thẩm phu nhân tốt bao nhiêu, Thẩm Nghiên thích gì, bà ấy đều chiều theo Thẩm Nghiên.   Cũng khó trách kiếp trước Thẩm phu nhân bệnh nặng nằm trên giường, cho dù Thẩm Nghiên mới sinh con xong cũng gấp gáp trở về chăm sóc, bận rộn đến mức không kịp thay quần áo. Sau này Thẩm Nghiên muốn ly hôn, Thẩm phu nhân cũng không trách mắng nàng, chỉ lặng lẽ đến giúp Thẩm Nghiên thu dọn hành lý.   Ngày ấy, dường như ca ca không xuất hiện, nhưng mà mẫu thân rất đau lòng, chỉ là Thẩm Nghiên đã quyết định rời đi, ai cũng khó mà thay đổi.   Đời này, nàng mở quán rượu dù sao cũng tốt hơn ly hôn với ca ca, nàng thấy Thẩm Nghiên cũng thật vui vẻ.   Thấy con gái bĩu môi, Liêu thị lại cười, nghĩ thầm nếu Kỷ Dao cũng thật sự đi mở quán rượu, bà có thể thế nào, làm cha nương cuối cùng lại không lay chuyển được con cái, ai bảo đứa con gái này tùy hứng. Nghĩ vậy, bỗng nhiên bà nghĩ về mình, năm đó bà khư khư cố chấp muốn gả cho Kỷ Chương, mẫu thân của bà ngăn cản đủ kiểu, đến mức bà rời khỏi Liêu gia, sau đó mẫu thân còn đuổi đến đánh bà hai lần.   Mẫu thân khóc, nhưng lòng bà lại như sắt.   Sau đó, bà còn không chịu gặp lại mẫu thân.   Khóe mắt Liêu thị đột nhiên có chút chua xót.   Lúc này Kỷ Chương nói: "Thật ra cô nương mở quán rượu cũng không có gì, nàng ấy là bà chủ, cũng không phải tiểu nhị cần xuất đầu lộ diện, chỉ là ăn mặc như nam nhân, nhìn không quen."   Cô nương vẫn phải có dáng vẻ của cô nương!   "Cô nương mặc quần áo nam nhân thì có sao? Xưa có Mộc Lan tòng quân, còn mặc áo giáp, cầm anh thương đó." Kỷ Đình Nguyên thình lình nói một câu.   Kỷ Chương sững sờ, gật đầu: "Là cha cổ hủ."   Chỉ cần là lời của con trai, câu nào cũng đúng.   Kỷ Dao buồn cười, nhìn ca ca một chút, cảm thấy hôm nay Kỷ Đình Nguyên thật sự kì lạ, lần đầu tiên phá lệ thiên vị Thẩm Nghiên, nàng muốn chọc ghẹo một chút, nhưng vẫn kiềm lại. Thật ra da mặt ca ca rất mỏng, nếu nàng dò hỏi, chắc chắn sau huynh ấy sẽ không nói ra những lời đó nữa.   Kỷ Dao kiềm lại.   Nhưng mà Liêu thị không nhịn được: "Đình Nguyên..."   Lời còn chưa kịp nói ra, một cái tay nhỏ che lại: "Nương, trên mặt nương có một con muỗi!"   Liêu thị: ........   Kỷ Đình Nguyên kì lạ nhìn muội muội một chút, rời đi trước.   Kỷ Dao sờ sờ mặt mẫu thân: "A, nhìn lầm rồi." Sau đó nàng duỗi cái lưng mỏi, "Hôm nay ăn nhiều, con muốn đi ngủ một lát."   Nàng trở về tiểu viện của mình.   Vừa mới đến cửa, liền bắt gặp Miêu Miêu bò lên song cửa ở phòng phía Tây nhìn lén, nàng đi qua vuốt ve lưng nó, nghe bên trong truyền đến tiếng kêu yếu ớt.   Thì ra do con mèo cái kia, nàng nhìn xuyên qua rèm cửa sổ, thấy nó ngồi xổm trên mặt đất giơ chân trước lau mặt của mình, sau khi lau bốn năm lần, "meo meo" kêu hai tiếng.   Miêu Miêu cũng meo meo hai tiếng.   Con mèo nhỏ kia kinh ngạc, ngẩng đầu tìm kiếm.   Miêu Miêu ở trên cao nhìn chằm chằm nó.   Hai vợ chồng trẻ nhìn nhau, tập trung tinh thần, nàng hoàn toàn như vật bài trí! Miêu Miêu vốn không thèm để ý đến nàng, Kỷ Dao tức giận đánh nó một cái, mắng: "Đồ thấy sắc quên nghĩa!"   Dường như cảm giác được chủ nhân tức giận, Miêu Miêu đem đầu cọ cọ nàng hai cái: "Meo..."   Hừ, Kỷ Dao không tha thứ, nổi giận đùng đùng đi vào trong.   Miêu Miêu nhảy xuống song cửa sổ, theo ở phía sau.   Kỷ Dao nói với Mộc Hương: "Hôm nay cho nó ăn ít một con cá."   "Meo!" Miêu Miêu há mồm kêu to một tiếng.   Kỷ Dao cũng không biết có phải nó nghe có hiểu hay không, bật cười một tiếng.   "Tiểu thư, có phải cũng nên cho con mèo cái ăn rồi không?" Mộc Hương nói, "Nô tỳ đi chuẩn bị một cái bát."   Kỷ Dao ngẩn lên.   Đó vẫn là Dương Thiệu tặng, giữ lại có vẻ...Bởi vì nàng không đồng ý gả cho hắn, nhưng nếu trả lại con mèo kia, cũng không biết đến khi nào mới có thể tìm được con khác, nhìn Miêu Miêu thích như vậy, nhất định nó sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà không chạy loạn.   Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đi tìm Kỷ Đình Nguyên mượn bạc.   "Chỗ của muội có ba mươi lượng bạc, ca ca cho muội mượn hai mươi lượng." Năm mươi lượng bạc đủ cho một gia đình bình thường sống được mấy năm, chắc là đủ rồi, "Ca ca đưa Hầu gia giúp muội."   Kỷ Đình Nguyên nói: "Không phải nói huynh mời hắn uống rượu sao?"   "Khác nhau chứ, huynh là huynh, muội là muội, muội nghĩ lại vẫn không nên nợ ân tình của hắn quá nhiều." Kỷ Dao nắm chặt tay áo của ca ca, "Huynh giúp muội đưa nha."   Trước đây muội muội thay lòng đổi dạ, xem ra hạ quyết tâm không gả cho Dương Thiệu, Kỷ Đình Nguyên thở dài: "Được rồi, huynh lập tức đưa đi, vừa khéo ở chỗ huynh có một vò rượu ngon, cùng Hầu gia nhấp nháp."   Ngày thứ hai hắn dành thời gian đến Hầu phủ.   Nhưng mà bạc không có trả, lại trở về trong tay Kỷ Dao.   "Sao vậy, hắn không cần sao?"   "Hắn nói, muội đi đưa thì hắn nhận." Kỷ Đình Nguyên nhớ lại biểu cảm của Dương Thiệu, dường như hắn cũng không tức giận, giống như biết muội muội sẽ quyết định như vậy. Hắn vỗ vỗ bả vai của Kỷ Dao, "Hầu gia không tệ, muội nói chuyện khách khí một chút, đừng để Hầu gia khó xử."   Lời này vừa nói ra, Kỷ Dao lại hơi chùn chân, nàng nghĩ đến thái độ của Dương Thiệu trong lần trước đến Hầu phủ.   Nhưng mà cũng phải đối mặt, nhân tình này nàng không thể thiếu nữa.   Về phần mèo và rùa đen trước đó, còn dây trường mệnh của nàng trên tay hắn...   Kỷ Dao cầm ngân phiếu đến phủ Hoài Viễn Hầu.   Cỗ kiệu được khiêng đến sân trước thư phòng.   Đây là nơi Dương Thiệu thường xuyên nán lại, hắn đọc sách ở đây, cũng tiếp khách ở đây, nhưng mà Kỷ Dao rất ít tới.   Đầu hạ cỏ cây xanh tốt, trong không khí thoang thoảng hương thơm của loài hoa nào đó, rất nhạt.   Nàng đi đến cửa nhìn vào trong.   Dương Thiệu đang viết chữ ở đây, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, ánh mắt của hắn cũng nghiêm túc, Kỷ Dao nhìn ngân phiếu trong tay, đột nhiên có chút lo lắng.   "Hầu gia," Nàng nói, "Không quấy rầy ngươi chứ?"   "Nói quấy rầy cái gì, xa lạ như vậy." Dương Thiệu ngẩng đầu cười với nàng. "Vào đi."   Biết nàng đến để làm gì, vậy mà hắn còn cười.   Hắn không tức giận sao?   Kỷ Dao lo sợ đi tới, đặt ngân phiếu lên bàn: "Ca ca nói, ta đem tới ngươi mới nhận, thật ư?"   "Đúng vậy."   "Bao nhiêu đây đủ chưa?" Kỷ Dao nhìn một cái, thấy thứ hắn vừa viết, dường như là tin tức, nhắc đến hai chữ ôn dịch, nàng không để ý, "Nếu như không đủ..."   "Đủ rồi," Dương Thiệu thu giấy Tuyên Thành lại, "Con mèo này về sau là của ngươi."   Không phải nàng ấy sợ mình giành mèo lại sao?   Gánh nặng trong lòng Kỷ Dao lập tức được đặt xuống, khóe miệng cong lên: "Cảm ơn Hầu gia."   Thật ra khiến Kỷ Dao rất dễ vui vẻ, tặng nàng đồ nàng thích là được, kiếp trước là châu báu, là phú quý, còn đời này, nàng thích những con vật nhỏ này.   Dương Thiệu nhìn nàng, cảm giác nụ cười của nàng rất ngọt ngào: "Hôm nay chỉ đến đưa bạc thôi sao?"   Tất nhiên rồi, nếu không thì nàng phải làm cái gì.   Kỷ Dao nói: "Mỗi ngày Hầu gia bận trăm công ngàn việc, vốn cũng không muốn phí thời gian của Hầu gia."   "Đối với ngươi, bản hầu có rất nhiều thời gian." Dương Thiệu đứng lên, "Trong lòng ngươi cũng rõ, không phải sao?"   Hắn nhìn nàng chăm chú.   Kỷ Dao cắn môi: "Hầu gia, ta sợ rằng ngươi dùng nhầm chỗ rồi, cuối cùng không thu hoạch được gì."   Dương Thiệu cười rộ lên: "Có phải sai hay không, còn không phải do ngươi quyết định?" Hắn giữ chặt tay của Kỷ Dao, "Rốt cuộc bản hầu có chỗ nào không tốt?"   Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.   Vừa rồi nàng nói bóng nói gió, nhưng vậy mà khuôn mặt Dương Thiệu vẫn tươi cười đón lấy, hắn thật kiên nhẫn so với trước kia, cũng dịu dàng hơn. Kỷ Dao im lặng, Dương Thiệu như vậy, khiến lòng nàng không nỡ cứng rắn.   Tiểu cô nương đang còn do dự, Dương Thiệu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có muốn ra ngoài một chút không? Lần trước ngươi đến Hầu phủ, cũng chưa đi ngắm thật kĩ."   Kỷ Dao nghĩ thầm nàng làm gì có tâm tư ngắm nhìn, lần thứ nhất vội vàng ứng phó Thái phu nhân, càng đừng nói đến lần thứ hai.   Không đợi nàng trả lời, Dương Thiệu dẫn nàng rời khỏi thư phòng.   Phủ Hoài Viễn hầu chiếm diện tích cực lớn, lầu gác đình đài đầy đủ, trong phủ có hai tòa nhà bốn trạch viện lớn nhất, một là chỗ ở của Thái phu nhân, một tòa khác chính là chỗ ở của Dương Thiệu, bên ngoài tòa thứ hai trồng rất nhiều cây hải đường, vừa đến xuân hạ, cành lá tươi tốt phủ kín tường, dường như bên trên tường đều nở đầy hoa, như được mây hồng bao phủ.   Kỷ Dao đứng trước sân, chợt nhớ đến có một ngày, nàng muốn đánh đu, Dương Thiệu tự mình dựng dưới mái hiên một cái, đến lúc đu vô cùng cao, đưa tay có thể chạm tới hoa hải đường trên đầu tường.   Nhưng nàng nhát gan, mỗi lần như vậy đều oa oa hét to, hắn lập tức ôm nàng vào ngực trêu đùa.   Hồi tưởng lại, dường như còn có thể nghe được âm thanh gió thổi bên tai ngày ấy.   "Hoa hải đường này nở thật xinh đẹp." Nàng nói khẽ, nhưng Dương Thiệu kia, bây giờ nàng không còn được gặp lại nữa.   Mặc dù người ở hiện tại dáng vẻ giống nhau như đúc, nhưng hắn khác biệt.   Dương Thiệu nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi có thể vĩnh viễn ở chỗ này."   Đúng vậy, chỉ là "Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng"*, phủ Hoài Viễn hầu này vẫn như thế, nàng đã khác, Dương Thiệu cũng khác.   *Trích trong bài thơ Đại Bi Bạch Đầu Ông (Thương Thay Lão Đầu Bạc) Dịch nghĩa: Năm qua năm lại, hoa vẫn thế Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa   Còn có...   Kỷ Dao bỗng nghĩ đến nha hoàn hạ độc hại chết mình, lúc này chắc là nàng ta vẫn ở trong viện của Dương Thiệu, nàng ta là nô tỳ giặt quần áo, không biết kiếp này có còn ở đó hay không.   Đang suy nghĩ thì nghe Dương Thiệu nói: "Nếu như ngươi gả cho ta, thì chính là chủ mẫu của viện này, vào xem thử đi."   Hắn bước trước một bước vào trong viện.   Kỷ Dao đi theo phía sau, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phòng giặt đồ, cũng không có bất cứ phát hiện gì.   Nàng giả bộ tò mò, đi đến bên cạnh quan sát: "Hầu phủ quả thật khác biệt, ngay cả phòng giặt giũ cũng rộng như vậy...Không biết bình thường có bao nhiêu nha hoàn phụ trách?"   "Có hai người, một người là Xuân Hạnh, một người là Xuân Đào."   "Không có người khác?"   "Chỉ có một mình bản hầu, có thể có bao nhiêu quần áo?" Dương Thiệu trầm ngâm, "Vốn dĩ mẫu thân nói muốn mua thêm một người, nhưng tính tình nha hoàn kia không tốt, bị đuổi khỏi phủ, hình như tên gì mà Tố Vân."   Trong lòng Kỷ Dao chấn động.   Chính là Tố Vân đã hạ độc hại chết nàng, vậy mà kiếp này nàng ta đã bị đuổi khỏi phủ!   Nàng vốn nghi ngờ Tố Vân thầm thích Dương Thiệu, mới lấy cớ "báo ân, đại nghĩa", hạ độc chết nàng!   Bởi vì Tố Vân kia làm việc rất thật thà, đâu ra đấy, giặt quần áo của Dương Thiệu rất sạch sẽ, bình thường mặt không cảm xúc, trên mặt còn có một vết sẹo, nghe nói Thái phu nhân cứu nàng từ trong tay một chủ nhân rất ác độc. Nàng ta thấy mình, trong mắt kiểu gì cũng lộ ra mấy phần không thích.   Chỉ là lúc đó nàng cũng không nghĩ ra vì sao...   Kỷ Dao thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần lo lắng người này.   Dương Thiệu thấy vậy, khóe miệng hắn cong lên, hỏi: "Ngươi đối với viện của bản hầu, cảm thấy hài lòng không?"