Kỷ Dao trở lại chỗ của Kỷ Nguyệt.   Kỷ Nguyệt thấy nàng, kinh ngạc hỏi: "Các cô nương rời tiệc rồi sao?"   "Vẫn chưa." Kỷ Dao nói, "Muội uống mấy ngụm rượu, đầu óc choáng váng..."   Sau đó Dương Thiệu sai người đến nhắn, nói có chuyện gì quan trọng, bảo nàng đi gặp hắn, hắn hôn nàng... Bỗng nhiên Kỷ Dao nhớ lại có chút hốt hoảng.   "Muội đó, thật không biết giống ai, tỷ vẫn có thể uống một chung đó." Kỷ Nguyệt hé miệng cười, "Đã không thoải mái thì nghỉ ở chỗ này một lát đi."   Kỷ Dao khát nước, gọi Mộc Hương châm trà.   Kỷ Nguyệt ngồi trên giường thêu hoa.   Đột nhiên có một nha hoàn chạy vào thấp giọng bẩm báo, Kỷ Nguyệt ngạc nhiên hỏi: "Phải vậy không, hiện tại thế nào?"   Hình như có chuyện gì đó mới lạ, Kỷ Dao vểnh tai nghe.   "Du tiểu thư kia bị thương, một đường khóc ra ngoài, trên đường Du lão gia còn la mắng...Nô tỳ đến hỏi người trực gần đó, không ai biết chuyện gì cả."   Trong lòng Kỷ Dao khẽ động, hỏi thăm: "Du tiểu thư nào?"   "Tên là Du Tố Hoa, vốn dĩ tướng công cũng không lui tới gì với Du gia, bởi vì là thân thích của Hầu gia, đưa lễ vật đầy tháng tới nên cũng không tiện từ chối."   Thật sự là nàng!   Ánh mắt Kỷ Dao sâu xa, nghĩ thầm Dương Thiệu không nói dối, thật sự Du Tố Hoa đã đến phủ, nhưng sao nàng lại bị thương? Là Dương Thiệu ra tay sao?   Kỷ Nguyệt cũng không biết ân oán giữa muội muội và Du Tố Hoa, nhắc nhở nói: "Đừng đồn ra ngoài, việc riêng của Du gia bọn họ, liền xem như không biết đi."   "Vâng." Nha hoàn lui ra.   Bởi vì không đấu rượu, nhóm khách nữ nhanh chóng rời tiệc, nhóm khách nam đến tận giờ Mùi mới ngừng.   Mấy người Kỷ Chương đến gặp Kỷ Nguyệt và Tiềm ca nhi sau đó liền trở về nhà.   Không cần phải nói, Kỷ Đình Nguyên lại uống đến say mèm, nếu không phải bởi vì cản rượu thay Tạ Minh Kha, Liêu thị chắc chắn trách mắng một trận.   Dặn dò phòng bếp nấu canh giải rượu rồi mang đến cho con trai, sau đó bà đến phòng Kỷ Dao nói chuyện: "Trước đó con nói muốn suy nghĩ, thế nào, cảm thấy Từ công tử này có được không? Nương nghe Nguyệt nhi nói, Từ công tử là người trẻ tuổi nhất Viện Hàn Lâm, không người nào bằng."   "Không nói không tốt," Kỷ Dao nghĩ thầm, hắn còn tặng mình một khối Điểm Thương Thạch, nàng cảm thấy người này rất hiền lành, chu đáo, "Chỉ là con nghĩ đi nghĩ lại, không phải có câu nói, biết người biết mặt không biết lòng sao?" Kiếp trước nàng không nhớ rõ có Từ Lang, thực sự không thể nói là hiểu rõ.   "Con bé này từ khi nào lại cẩn thận như vậy rồi? Nguyệt nhi lấy chồng cũng chưa từng..."   "Nhưng mà tỷ phu đã cứu tỷ tỷ mấy lần, lại thật lòng cầu hôn, con và Từ công tử mới quen nhau hôm nay, nương liền hỏi được không." Kỷ Dao chu môi, "Chẳng lẽ nương và cha gặp một lần đã thành?"   Đứa nhỏ này lại tùy hứng!   Liêu thị bị nàng nói đến mức nói không nên lời.   Nhưng mà trước lúc bà và Kỷ Chương đã biết sơ qua, nhà bọn họ làm ăn, Kỷ Chương mượn cớ đến cửa hàng nhiều lần, bà cũng lén lút nhìn ông ấy.   "Vậy thì sau hẵng nói, nếu như Từ gia có ý, nương nói cho con biết, con chớ giở tính làm càn với nương, bỏ lỡ thôn này thì không còn cửa tiệm nữa đâu!" Đã không còn con rể Hầu gia, không thể không có con rể Viện Hàn Lâm này nữa, "Đây chính là tỷ phu con giới thiệu, hắn có thể nhìn lầm, hại con sao?"   Lúc này Kỷ Dao lại cứng họng.   Quả thật ánh mắt của Tạ Minh Kha rất chuẩn, Từ Lang này chắc chắn là phẩm hạnh tuyệt vời.   Thuyết phục được con gái, Liêu thị hài lòng thỏa ý rời đi.   Kỷ Dao ngồi trước gương, để Mộc Hương gỡ đồ trang sức trên tóc xuống.   Mộc Hương gỡ từng cái xuống.   Trong đó có một cây trâm vàng khảm ngọc hoa mai hôm nay được rút hai lần, Kỷ Dao cầm trong tay nhìn, trâm nhọn đâm một chút, lòng bàn tay lập tức thấy đau. Nàng thật sự cầm cái này đâm Dương Thiệu, Dương Thiệu cũng thật sự hôn nàng? Nhưng vì sao? Chẳng phải hắn không thích nàng sao?   Chuyện này sẽ không phải là uống say sinh ra ảo giác chứ?   Không, nàng không có say như vậy.   Mộc Hương thấy chủ nhân trầm tư, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, chuyện hôm nay nô tỳ cũng không thể nói cho phu nhân sao?"   Quả nhiên là thật, Mộc Hương cũng thấy được.   "Không thể." Kỷ Dao nói, "Để nương biết được, nương sẽ tức điên lên."   Nếu như Dương Thiệu không muốn cưới nàng, mà lại làm ra chuyện này, Kỷ gia bọn họ có thể làm gì Dương Thiệu bây giờ? Còn không phải đánh rớt răng chảy máu à? Để ca ca biết được, càng khó lường hơn.   Nàng nói hậu quả cho Mộc Hương biết.   Nghĩ đến nam nhân tùy tiện kia, Mộc Hương gật đầu: "Nô tỳ hiểu rồi."   Phủ Hoài Viễn hầu.   Thái phu nhân đang nói chuyện với Dương Thiệu.   Bởi vì chuyện của Du Tố Hoa nhanh chóng truyền đến tai bà.   Cô nương này dường như do một tay bà nuôi nấng, Thái phu nhân thực sự không thể tin được, vô cùng hối hận: "Sớm biết có ngày hôm nay, nương thật sự không nên để con bé đến Hầu phủ. Nhắc đến đều là lỗi của nương, chắc chắn là từ nhỏ nương không dạy dỗ tốt, khiến cho tâm tính con bé trở nên ác độc như vậy."   "Có liên quan gì đến mẫu thân? Con cũng do ngài nuôi lớn." Dương Thiệu an ủi Thái phu nhân, "Do bản thân nàng ta không học tốt, ai cũng khó lòng cứu vãn."   "Hi vọng con bé đến Sở Châu có thể thay đổi hoàn toàn!" Thái phu nhân thở dài.   Dương Thiệu không biết nên nói cái gì, bởi vì hắn không quan tâm Du Tố Hoa.   Hắn nâng chung trà lên uống một ngụm.   Thái phu nhân ở bên cạnh quan sát con trai.   Nói đến việc này cũng không phải bởi vì Kỷ Dao sao? Bà đã sớm muốn nói chuyện đàng hoàng với con trai một chút, hôm nay đúng lúc là một cơ hội tốt.   "Có phải con với Kỷ tiểu thư dư tình chưa dứt hay không?" Thái phu nhân đi thẳng vào vấn đề, "Cho nên những cô nương mà nương tìm, người nào con cũng chướng mắt, con chỉ nhớ nàng, phải không?"   Dư tình chưa dứt...   Đó là tình nghĩa cả một kiếp.   Ngón tay Dương Thiệu vuốt ve chung trà: "Đúng vậy, mẫu thân, dư tình của con với nàng chưa dứt."   Cảm xúc không lừa được người, cho dù hắn trốn tránh như thế nào, nhẫn nại như thế nào, cuối cùng nó cũng vỡ ra, giống như một thanh binh khí sắc nhọn nhất trên đời, đâm xuyên vào trong tim. Cứ tiếp tục như vậy, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.   Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là tiếp nhận... Kỷ Dao có thể không có phần chân tình, nhưng Kỷ Dao nhất định phải ở lại bên cạnh hắn.   Cứ thế mà thừa nhận, trong lòng Thái phu nhân vui vẻ: "Vậy nương lập tức đi cầu hôn ngay?"   So với kiếp trước, thái độ của mẫu thân tích cực hơn nhiều, hắn mỉm cười: "Mẫu thân thích nàng ấy sao?"   "Nương thấy nàng là một đứa bé hiểu chuyện, con lại vừa ý nàng, nương tất nhiên thích." Thái phu nhân luôn mong chờ con trai thành thân, trưởng thành, Dương Thiệu là con trai duy nhất, nhà ít người cô quạnh, bà hi vọng con dâu có thể nhanh chóng sinh con đẻ cái, để trong phủ có thể náo nhiệt lên.   "Ý của mẫu thân, con hiểu rõ, nhưng mà trước đó con và nàng còn có một chút vấn đề cần giải quyết."   Quả nhiên là cãi nhau rồi, Thái phu nhân thấy mình không đoán sai chút nào, bà chau mày nói: "Có phải con chọc Kỷ tiểu thư tức giận hay không? Ôi, cuối cùng là vì chuyện gì? Con gái cần có người dỗ dành, con bỏ nhiều công sức một chút!"   "Con trai biết." Dương Thiệu nghĩ thầm, chỉ cần hắn không phỏng đoán tâm tư Kỷ Dao, không có cái gì không làm được.   Không đến mấy ngày, Trần Tố liền đưa dây trường mệnh ra.   "Tìm một người từng là tú nương trong Cục chức tạo sửa chữa, Hầu gia nhìn thử xem, chút dấu vết đều không có."   Dương Thiệu đưa ra ánh sáng dò xét.   "Quả nhiên không tệ chút nào," Hắn ném một thỏi bạc cho Trần Tố, "Làm không tệ."   Trần Tố thấy hắn lại một lần nữa đeo sợi dây trường mệnh lên tay.   Ngọc châu màu xanh đậm va chạm, phát ra âm thanh thanh thúy.   "Tìm người nhìn chằm chằm Kỷ gia, bất cứ tin tức nào đều đến bẩm báo." Dương Thiệu căn dặn.   Trần Tố hỏi thăm: "Nhìn chằm chằm sao?"   "Nhìn chằm chằm vào."   ... ...   Ngày hôm đó, quán rượu của Thẩm Nghiên khai trương, đưa thiệp mời tới.   Bởi vì là ngày nghỉ hưu mộc, Kỷ Chương ngạc nhiên: "Tiểu cô nương này mở quán rượu thật à? Rất giỏi, ta chưa từng nghe nói cô nương nào ở kinh thành làm loại buôn bán này."   Liêu thị âm thầm thở dài, trừng mắt nhìn con trai một cái.   Kỷ Đình Nguyên giả vờ như không nhìn thấy.   Lần trước Thẩm Nghiên nói mở quán rượu, hắn tưởng rằng thuận miệng nói, không ngờ nàng làm thật, cũng không biết có vơ vét hết rượu ngon của thế gian không.   "Đình Nguyên, khó có cô nương nào mở quán rượu, con đi chúc mừng đi chứ! Có mặt con, những bạn bè của con tất nhiên cũng đến vui vẻ một chút."   Sắc mặt Kỷ Đình Nguyên lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt sừng sộ: "Con không đi, hôm nay con có việc."   Đã biết ca ca sẽ như vậy, nếu như phụ thân không nói, có lẽ huynh ấy sẽ nổi lòng hiếu kỳ đi xem thử, đã nói thì chắc chắn huynh ấy không đi.   Kỷ Dao nói: "Cha, không cần để ý ca ca, ba người chúng ta đi được rồi. Con nghe A Nghiên nói, đầu bếp quán rượu của bọn họ rất lợi hại, món gì cũng có thể làm, có một người còn là đầu bếp từ trong cung ra!"   Thật sự là giàu nứt vách.   "Vậy phải đi xem thử." Bình thường Kỷ Chương cũng có thói quen uống một chén nhỏ.   Ba người đang muốn đi thì thấy gã sai vặt đột nhiên chạy đến.   "Lão gia, phu nhân, có khách quý!"   Câu nói này khiến Kỷ Đình Nguyên bên ngoài cửa cũng dừng chân lại, hỏi: "Khách quý nào?"   "Hầu gia tới."   "Hầu gia?" Liêu thị trợn tròn đôi mắt, "Ngươi nói là Hoài Viễn hầu sao?"   "Đúng vậy, phu nhân."   Liêu thị và Kỷ Chương hai mặt nhìn nhau, trong lòng Kỷ Dao thình thịch bồn chồn, không biết Dương Thiệu tới làm cái gì, không phải hắn vì chuyện hôn nàng lần trước chứ?   Liêu thị cũng không hiểu ra sao, ngẩn ra chốc lát nói: "Nhanh mời vào."   Rất nhanh, Dương Thiệu được mời đến chính phòng, Trần Tố đi theo phía sau, trong tay hắn cầm theo một cái giỏ trúc không lớn không nhỏ.   "Gặp qua Hầu gia." Người nhà họ Kỷ đều tiến lên hành lễ.   Liêu thị vẫn còn để ý chuyện của phủ Hoài Viễn hầu, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Lâu rồi không gặp Hầu gia, chắc Hầu gia rất bận rộn công vụ?"   "Bận rộn luyện binh, không có bao nhiêu thời gian rảnh, gần đây mới đỡ một chút."   Nghe được câu này, mũi Kỷ Dao hừ một tiếng.   Nói bận không biết thẹn, mùa đông kia không phải suốt ngày đi săn, đi đánh cờ sao? Cho Tạ phủ biết bao nhiêu thịt rừng!   "Thì ra là thế," Liêu thị cảm giác đây là một cái cớ, cười cười, mời Dương Thiệu ngồi xuống, gọi nha hoàn dâng trà, "Không biết Hầu gia vì chuyện gì mà đến?"   Dương Thiệu đưa mắt ra hiệu một cái.   Trần Tố vội vàng đem giỏ trúc đặt lên bàn.   Dương Thiệu mở cái nắp ra, đám người nhìn sang, thấy bên trong có một con mèo cái trắng nằm trong đó. Chắc lớn cỡ bảy, tám tháng, nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, thân thể hơi rụt lại, meo meo kêu hai tiếng.   Liêu thị trời một tiếng: "Mèo này cũng là mèo sư tử à?"   Con gái vẫn muốn một con cái, bảo Chu ma ma nghĩ hết biện pháp đi mua, nhưng mà mỗi lần bà ấy đều phí công quay về, không ngờ Dương Thiệu lại đưa đến.   Ánh mắt Liêu thị có chút phức tạp.   "Là mèo sư tử cái, vừa khéo thành một đôi với con kia." Dương Thiệu nói, "Lần trước sơ suất, quên mèo cũng muốn có một đôi, cho nên hôm nay đến để bù việc này."   Tay hắn đặt lên trên giỏ trúc, tay áo trượt xuống, sợi trường mệnh kia thình lình xuất hiện trên cổ tay.   Kỷ Đình Nguyên nhìn thấy, trong lòng nổi lên một trận thông cảm.   Muội muội đã thay lòng rồi, Dương Thiệu vẫn còn nhớ đến con bé, thật sự là đáng thương! Hắn đẩy Kỷ Dao: "Xem Hầu gia tốt bao nhiêu, tự mình đưa mèo đến cho muội, còn không đi cảm ơn?"   Kỷ Dao cũng nhìn thấy dây trường mệnh, nghĩ thầm vậy mà hắn còn đeo...   Từ lần trước đến Hầu phủ, đã qua một thời gian!   Rốt cuộc hắn có ý gì?   Thế nhưng mà, nàng thực sự muốn mèo nha, cái này có thể nói là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lập tức hướng về mèo, cũng nói tiếng cảm ơn. Đương nhiên, bạc vẫn phải trả, nàng không muốn thiếu Dương Thiệu.   Kỷ Dao đi về phía hắn.   Tiểu cô nương mặc chiếc áo màu vàng oanh, váy tuyết trắng xanh nhạt, xinh đẹp tựa như một tia nắng. Dương Thiệu nhìn nàng, đôi mắt sâu như biển.   Tới đây đi, cô nương hư hỏng của hắn.