Từ phía Dương Thiệu nhìn thấy, lúc này Kỷ Dao dựa nửa người vào ngực công tử kia, eo của nàng bị người ta ôm, lộ ra thân hình mảnh mai, cực kì mê người.   Nhưng hắn cũng không có cảm giác gì.   Cho dù là ghen tuông, khó chịu, tức giận, cái gì cũng không có.   Ở trước mặt Kỷ Dao, chắc là chỉ còn lại một ánh mắt, tay chân của hắn, tim của hắn đều không có phản ứng, bởi vì Kỷ Dao không có quan hệ gì với hắn.   Nghe âm thanh của Tạ Minh Kha, công tử kia buông tay ra: "Dục Thiện, ngươi đến rồi...Mới vừa rồi là ta không cẩn thận đụng phải vị tiểu thư này."   Giờ phút này, Tạ Minh Kha có chút lúng túng.   Vừa rồi Dương Thiệu đến phủ, bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng của mình, quan hệ không tầm thường, Tạ Minh Kha tự mình đi đón tiếp, ai ngờ nói không được vài câu thì thấy Trầm Hương xuất hiện.   Biết được Tống Thụy đang ức hiếp Kỷ Dao, hắn lập tức đến giải cứu, nhưng mà lại gặp một màn này... Kỷ Dao ở chung một chỗ với Từ Lang!   Lần trước ở Đông cung hắn cố ý thăm dò Dương Thiệu, nhắc đến Từ Lang, nói có ý giới thiệu cho Kỷ Dao, nhưng mà thực sự không ngờ đến, hôm nay sẽ làm trò ở trước mặt Dương Thiệu...Tuy nhiên đã xảy ra rồi, cũng chỉ đành bỏ qua, Tạ Minh Kha đang muốn nói chuyện lại nghe một âm thanh lành lạnh vang lên: "Cũng do bản vương không đúng, vừa rồi khiến Kỷ tiểu thư sợ hãi."   Kỷ Dao mới phát hiện vậy mà Tống Thụy không đi, hắn dựa vào vách đá trên cửa động, tư thế lười biếng, khóe miệng mang theo một ý cười khó lường.   Lúc nàng va phải Từ Lang, khẳng định bị hắn nhìn thấy.   Con người Tống Thụy này thực sự đáng ghét, Tạ Minh Kha chạy đến vì muốn đối phó hắn, nhưng bây giờ Từ Lang cũng ở đây, nên không tiện nói thêm gì. Lỡ như Tống Thụy nói không lựa lời gây ra hiểu lầm, ảnh hưởng đến thanh danh của Kỷ Dao, vậy hôn sự này đương nhiên không thành.   Tạ Minh Kha đành phải nhịn xuống: "Thì ra Tĩnh vương điện hạ cũng ở đây."   Hoàng tộc vẫn hơn người khác một bậc, Từ Lang và Dương Thiệu tất cả đều lên hành lễ.   Tống Thụy nói: "Rất nhiều năm trước bản vương từng đến Tạ phủ một lần, lúc ấy hình như là tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của Tạ lão gia tử...Hôm nay lại đến, rực rỡ hẵn lên, bản vương hiếu kì tùy tiện đi một chút, liền gặp được Kỷ tiểu thư," Hắn nhìn về phía Kỷ Dao, "Cũng vô cùng trùng hợp."   Kỷ Dao bị hắn nhìn đến lông mao dựng đứng lên, muốn đi tới gần Tạ Minh Kha một chút.   Kết quả Tạ Minh Kha lại đứng ở giữa, còn một trái một phải là Từ Lang và Dương Thiệu đang đứng, nàng suy nghĩ một chút, đứng bên cạnh Từ Lang. Lỡ như đến chỗ của Dương Thiệu, hắn nhất định lại ghét bỏ, không chừng còn hung hăng trừng nàng!   Dương Thiệu là quan võ, quản lý phủ Đô đốc ngũ quân, Từ Lang là viện Hàn Lâm, ngày thường vốn không gặp nhau. Cho nên từ xưa giờ hắn không chú ý đến Từ Lang này, bây giờ Kỷ Dao đang đứng ở nơi đó, hắn lại không nhịn được nhìn thoáng qua. Hắn ta mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đúng là có nét đẹp như con gái, nhất thời lại nghĩ đến Tống Vân.   Hai người này có mấy phần giống nhau...   Đôi mắt Dương Thiệu giật giật, có thứ gì đó kiềm chế thật lâu đang từ từ dâng lên.   Mặc dù hắn không làm ra hành động gì, nhưng đi theo chủ nhân nhiều năm, Trần Tố ở phía sau cảm thấy có một luồng sát ý nồng đậm.   Hôm nay thực sự rối tinh rối mù, vốn chỉ muốn cho hai người kia gặp mặt, kết quả lại dính dáng đến Tĩnh vương, còn có Dương Thiệu ở đây, thực sự là quá loạn. Tạ Minh Kha không muốn ở lâu  ở chỗ này, nói: "Không còn sớm nữa, nên vào chỗ ngồi thôi."   Kỷ Dao cũng vội vàng nói: "Tỷ phu, vậy muội đi tiếp đãi khách nữ."   Sợ nàng lại gặp nguy hiểm, Tạ Minh Kha nói: "Lý Ngọc, ngươi đi theo đi."   Lý Ngọc nhận lệnh.   Kỷ Dao thi lễ với bọn người Từ Lang, chuẩn bị đi khỏi.   Lúc Từ Lang đáp lễ, lại nghe được một tiếng đinh, có một vật từ ống tay áo của hắn rơi xuống, nhìn kĩ lại thì là một trâm hoa nho nhỏ màu hồng.   Nghĩ đến chắc lúc va vào bị vướng lên trên áo của hắn, Từ Lang nhặt lên: "Kỷ tiểu thư, nàng đánh rơi đồ."   Kỷ Dao ngoái lại nhìn, thấy trong lòng bàn tay như ngọc của hắn có một cái trâm hoa.   Đúng là của nàng.   Ca ca trở về từ Kiến Châu mang theo một hộp ngọc trai, màu sắc cực đẹp, hồng phấn nộn, nàng làm mấy cái trâm hoa.   Nàng đi qua: "Ta cũng không để ý đến." Tiểu cô nương cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, "Cảm ơn công tử."   Bàn tay đưa lên, nhận lấy trâm hoa kia.   Chưa chắc sẽ chạm vào, nhưng cách gần như vậy, khó tránh khỏi sẽ không tiếp xúc tay, sắc mặt Tống Thụy âm u, kích động muốn bọc cái tay của nàng lại.   Kỷ Dao cầm trâm hoa rời khỏi.   Vóc dáng tiểu cô nương lại cao hơn, thân hình hiện lên dưới áo, dễ thấy nhất là chiếc eo nhỏ khó ai bằng, giống như dương liễu trong gió.   Dương Thiệu thấy ánh mắt Từ Lang chưa từng rời đi, dõi theo về phía xa.   Trong lòng hắn như bị dao găm đâm xuống.   Cuối cùng Kỷ Dao cũng trưởng thành rồi, dần dần giống với dáng vẻ kiếp trước hắn mới gặp, rực rỡ động lòng người, một đời này, nàng không muốn gả cho Tống Vân, nàng sẽ có rất nhiều lựa chọn.   Chỉ là trong những lựa chọn này, cho đến bây giờ đều không có hắn.   Vừa rồi Kỷ Dao không nhìn hắn dù chỉ một chút, tình nguyện đứng bên người Từ Lang, cũng không muốn gần hắn một chút, rốt cuộc thì ngay cả người xa lạ hắn cũng không sánh bằng sao?   Dương Thiệu cười nhạo.   Một lớp màu đỏ mạnh mẽ vào đáy mắt, giống như mặt trời lặn lúc hoàng hôn.   Kỷ Dao trở lại bên người tỷ tỷ, Kỷ Nguyệt hỏi: "Thế nào rồi?"   "Mới nhìn có vẻ nhã nhặn khiêm tốn, cũng không tệ lắm." Kỷ Dao suy nghĩ một chút nói, "Nhưng muốn bàn đến cưới gả, cũng không có khả năng chỉ dựa vào một lần gặp mặt này chứ?"   Kỷ Nguyệt cười nói: "Tất nhiên rồi, nhất định còn phải gặp qua Từ phu nhân, chắc chắn phải đến Từ phủ một chuyến, mà Từ gia cũng phải đến Kỷ gia."   Nếu trong trường hợp gia tộc hai bên đều hài lòng, mình thật sự sẽ gả cho Từ Lang sao? Bỗng nhiên, Kỷ Dao có cảm giác lo lắng khó hiểu.   Nàng thực sự không có suy nghĩ mãnh liệt muốn lấy chồng.   Nàng cũng sợ sau khi lấy chồng, cuộc sống sẽ không tươi đẹp như nàng mong muốn.   Từ Lang này, thật sự phù hợp với nàng sao? Mặc dù dáng vẻ không tệ, Kỷ Dao nghĩ thầm, có lẽ nàng nên đợi thêm một hai năm nữa?   Lúc này bên ngoài đốt pháo đùng đùng.   Kỷ Nguyệt ôm Tiềm ca nhi vào ngực, sợ làm thằng bé sợ hãi, kết quả gan đứa nhỏ này khá lớn, chỉ tỉnh lại trợn tròn con mắt, ngoan ngoãn không động đậy.   Kỷ Dao đi sang xem, đưa tay véo khuôn mặt nhỏ của đứa bé.   Mềm mềm dễ chịu hơn bất cứ cái gì, làm nàng nhớ tới Miêu Miêu...Nhưng mà Miêu Miêu vẫn là mèo, sao có thể so sánh với đứa trẻ?   Đứa bé ngày càng đáng yêu, dần dần bé sẽ biết nói chuyện, gọi nương, gọi cha, lớn lên như ba huynh muội bọn họ, thân thân mật mật với cha với nương.   Đời này, nàng cũng phải có con của mình.   Nghĩ đến chuyện này, Kỷ Dao lại nghĩ đến chuyện thành thân, đến lúc đó, nàng muốn sinh hai đứa, một trai một gái!   Đang mơ mộng thì bỗng nhiên một cánh tay lôi nàng đi, Liêu thị nói: "Nhanh ra bên ngoài ngồi cùng các phu nhân, các tiểu thư, còn trốn ở chỗ này."   Kỷ Dao nói: "Con đang chơi với tỷ tỷ!"   "Chờ quay lại rồi chơi." Liêu thị kéo nàng ra ngoài, sau đó nhỏ giọng nói: "Từ công tử kia thế nào? Vừa rồi nương lén đi xem một chút, không nói đến dáng dấp tuấn tú, còn ôn tồn lễ độ, chắc là con cũng có phần hài lòng phải không?"   Tỷ tỷ hỏi, nương cũng hỏi, Kỷ Dao bắt đầu đau đầu: "Cũng được, nhưng mà con còn muốn suy nghĩ một thời gian!"   Nói cũng được chính là không tệ, Liêu thị cũng bận rộn, dự định về nhà lại nói kĩ hơn với Kỷ Dao, bà đẩy nàng về sân viện phía trước mặt: "Nhanh đi dùng bữa, nhớ nói ngọt một chút, giao tiếp với các tiểu thư cho tốt, đều lui đến với Tạ gia, đều là nhà quyền quý..."   Không biết còn muốn nói bao nhiêu lời, Kỷ Dao nhanh chóng bước đi.   Sân viện này bày mười mấy bàn, trên ghế có rất nhiều tiểu thư đang ngồi, Thẩm Nghiên vẫy tay với nàng: "Mau tới đây, Dao Dao," Nàng hỏi tiếp, "Ngươi đi đâu vậy? Vừa rồi ở chỗ Nguyệt nhi tỷ tỷ ta cũng không thấy ngươi."   Kỷ Dao không có ý định nói đi gặp mặt công tử, ho nhẹ một tiếng: "Không có đi làm gì hết, đang tiếp đãi các phu nhân."   Thẩm Nghiên cũng không hỏi lung tung, chỉ nói nhỏ: "Quán rượu của ta sắp khai trương rồi, ngươi nhất định phải đến."   "Được, đến lúc đó ngươi phải phát thiệp mời đó."   Khi nói chuyện từng món ngon được bưng lên, sơn hào hải vị cái gì cũng có, mỗi một món đều được làm vô cùng khéo léo, không hề keo kiệt tiền bạc.   Các cô nương ăn đều rất vui vẻ.   Trên bàn rượu cũng có rượu, bên bàn các cô nương là rượu trái cây, không giống nam nhân, từng vò từng vò rượu mạnh đã sớm đem lên, không biết uống xong sẽ ra sao.   Chuyện vui lớn, Kỷ Dao cũng không nhịn được nhấm một ngụm, nói với Thẩm Nghiên: "Chờ lát nữa phiền ngươi đưa ta trở về."   Thẩm Nghiên nói: "Được, ngươi yên tâm uống đi, bây giờ loại rượu này không có khả năng làm ta say."   Mặc dù như vậy, Kỷ Dao cũng không dám uống thoải mái, chẳng qua chỉ là mấy ngụm, sắc mặt của nàng cũng đã trở nên đỏ hồng, xinh đẹp tựa như đóa mẫu đơn.   Trên ghế ở bàn bên cạnh, Du Tố Hoa nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.   Hôm nay Tạ phủ tổ chức tiệc đầy tháng, Du gia bọn họ cũng đến chúc mừng, Tạ Minh Kha không biết thù hận giữa Du Tố Hoa và Kỷ Dao, Du Tố Hoa lại năn nỉ mẫu thân, cuối cùng cũng đến được nơi này.   Nàng vì báo thù.   Bởi vì Kỷ Dao, mẫu thân muốn gả nàng đến chỗ khác, sau này nàng không còn được gặp lại Dương Thiệu nữa, Kỷ Dao đã hủy giấc mộng cả đời của nàng!   Nàng cũng không để Kỷ Dao trải qua yên lành.   Đây là cơ hội duy nhất của nàng.   Đúng lúc này, đột nhiên có một nha hoàn đến chuyển lời.   Kỷ Dao nghe được một câu, hơi sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại, nói với Thẩm Nghiên: "Ta đi ra ngoài một chút, một lát nữa sẽ trở về."   Nàng đứng lên đi ra ngoài.   Nàng hơi say, bước chân mềm nhũn, vịn tay Mộc Hương đến chỗ nha hoàn kia nói, ngay ở ngoài sân.   Phía trước, có một dáng nam nhân thẳng tắp đứng ở chỗ này, một thân áo xanh, vạt áo thêu hoa văn kỳ lân, uy phong lẫm liệt.   Kỷ Dao chau mày hỏi: "Không biết Hầu gia có chuyện gì quan trọng không?"   "Ngươi có gặp Du Tố Hoa chưa?" Thời điểm Dương Thiệu đang uống rượu đột nhiên phát hiện Du đại nhân, biểu cữu* của hắn, lúc hai người nói chuyện, hắn hỏi đưa Du Tố Hoa đi chưa. Du đại nhân ấp úng, đầu đầy mồ hôi, hắn mới biết Du Tố Hoa van xin Du phu nhân đi vào Tạ phủ.   *cậu.   Liên kết với hành vi trước đó của nàng ta, chắc chắn không có chuyện gì tốt.   "Nàng ở đây sao?" Kỷ Dao kinh ngạc, "Ta vẫn chưa hình thấy."   Quá nhiều cô nương, sao nàng có thể nhìn từng người được.   Dương Thiệu nói: "Có thể trốn ở trong đó." Bỗng nhiên hắn tiến lên, một tay nắm lấy tay nàng, "Đi theo ta."   "A!" Kỷ Dao nói, "Đi nơi nào?"   Dương Thiệu không đáp, bước nhanh về phía trước.   Mộc Hương đuổi theo phía sau: "Hầu gia, người không thể đưa tiểu thư đi! Hầu gia..." Nhưng không dám kêu lớn tiếng.   Kỷ Dao cũng giằng co: "Cho dù Du Tố Hoa ở đây, thì như thế nào? Ta lập tức tìm ra nàng, đuổi nàng ra khỏi Tạ phủ," Đi quá nhanh, nàng cảm thấy đầu choáng váng, vung tay nói. "Ngươi buông tay ra, ta không đi theo ngươi, ta muốn trở về..."   Nghe rất bất mãn, đôi mắt Dương Thiệu híp lại.   Hắn đặc biệt đến nhắc nhở nàng, đưa nàng rời khỏi nơi nguy hiểm, vậy mà nàng còn không cảm kích...   Thế mà trước đó, Từ Lang kia chỉ trả lại cho nàng một đóa trâm hoa, nàng có thể cười rực rỡ như vậy. Kỷ Dao, nàng xem mình như kẻ thù sao?   Tay Dương Thiệu dùng lực, lôi nàng vào trong ngực: "Bản hầu là đến cứu ngươi."   "Cứu cái gì," Không hiểu được, Kỷ Dao khẽ nói, "Ta không sợ Du Tố Hoa, nàng thì tính là gì? Ta dùng một ngón tay, cũng có thể đâm ngược trở lại nàng ta..."   Cho đến bây giờ Du Tố Hoa vẫn không phải là đối thủ của nàng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều khinh thường. Bời vì dù Du Tố Hoa có ra bất kì thủ đoạn nào, cũng không đoạt được trái tim của Dương Thiệu.   Kiếp trước, chỉ có nàng đoạt được.   Dương Thiệu chỉ khăng khăng một lòng với nàng.   Đời này, Dương Thiệu cũng không thích Du Tố Hoa, cho đến bây giờ nàng ta đều không có cơ hội.   Sắc mặt tiểu cô nương đỏ bừng, ánh mắt có chút ngây dại, Dương Thiệu xích lại gần, ngửi được một mùi rượu nhàn nhạt từ miệng nàng tỏa ra.   Thì ra là có hơi say.   Hắn so đo với một con ma men làm gì?   Không, hắn sẽ không tính toán với Kỷ Dao nữa, một người con gái không tim không phổi, vì sao hắn muốn so đo lòng nàng thuộc về ai, có lẽ vốn nàng cũng không có trái tim!   Trước mắt hắn chỉ còn lại một khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng, đôi mắt như nước mùa xuân, đôi môi đỏ bĩu ra như mời gọi.   Hắn nâng cằm của nàng, bỗng nhiên hôn lên.   Mộc Hương ở phía sau trợn mắt há mồm, âm thanh kẹt trong cổ họng, một tiếng cũng không phát ra được.