Nhưng mà Kỷ Dao không biết, nàng cảm thấy Dương Thiệu rất kiên nhẫn, không ép buộc nàng đồng ý nhanh chóng định ra hôn sự, yên tâm trở về nhà.   Lúc này, Kỷ Đình Nguyên còn uống rượu bên ngoài, đã uống say với mấy bạn tốt, nghe nói ở ngõ Hồi Nguyệt mới mở một quán rượu, trong đó còn có Trạng Nguyên Hồng vô cùng đậm đà, hắn lại kề vai sát cánh cùng đám bạn, đi nếm thử mùi vị mới.   Quán rượu rất lớn, Kỷ Đình Nguyên và Tô công tử, Lý công tử kêu năm vò rượu đi vào phòng thượng hạng nhấm nháp.   Cứ hễ đi ra ngoài với bạn, bên cạnh hắn nhất định là Tô Thăng và Lý Băng Ngọc, người trước xuất thân trong gia đình quyền quý, còn Lý Băng Ngọc lại là con nhà nghèo, gia thế ba người có cao có thấp, lại vô cùng gần gũi. Cho nên lúc trước Kỷ Nguyệt lập gia đình, hắn đã từng chọn lựa trong số đó, chẳng qua sau đó bị Tạ Minh Kha cưới đi.   Ba người nói chuyện một lát, Tô Thăng cười nói: "Trạng Nguyên Hồng này xem ra không tệ, nhưng so với của Chu gia tự ủ thì vẫn kém một chút."   "Hơn nhau ở hương vị đặc biệt, chắc là được ủ quanh năm trong tuyết."   Lý Băng Ngọc cười khẽ: "Nói đến phân biệt rượu, quả nhiên so ra không ai vượt ngươi, ngươi nên đi mở quán rượu, buôn bán nhất định đắt lắm."   "Loại chuyện phiền phức này ta không làm đâu." Kỷ Đình Nguyên nghĩ thầm, chưa nói đến không có thời gian, bị mẫu thân biết được còn không biết bị trách mắng như thế nào.   Tô Thăng chuyển chén rượu trong tay, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Gần đây muội phu của ngươi có lộ ra tin tức của Thái tử không? Nghe nói Thái tử phi mang long tôn..." Hắn cười một tiếng, "Tình thế xoay chuyển, vốn dĩ cho rằng Thái tử phải rơi đài, bây giờ ngược lại nắm chắc thắng lợi."   Trước đây rất nhiều quan viên đứng về phía Tống Vân, đối với Tống Diễm lại bỏ đá xuống giếng, bây giờ tâm trạng trong lòng khó có thể diễn tả thành lời.   "Không phải Tưởng đại nhân giả bệnh từ quan hay sao, sợ Thái tử trả thù đến mức rời khỏi kinh thành, năm trước chính hắn vạch tội Thái tử, giáng chức Từ đại nhân ủng hộ Thái tử." Lý Băng Ngọc sâu xa, "May mắn chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ bé."   Nếu không không chừng cũng phải lội vào vũng nước đục này, tiến hay lui đều khó.   Kỷ Đình Nguyên nói: "Muội phu của ta là ai cơ chứ, đừng nói lộ ra tin tức, ngay cả hai chữ Thái tử cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến."   "Cẩn thận như vậy à?"   "Vì mạng nhỏ của chúng ta nên phải nói năng cẩn thận." Kỷ Đình Nguyên giơ ly lên, "Vẫn nên uống rượu đi."   Đừng thấy Kỷ Đình Nguyên thường ngày sảng khoái, nhưng xưa nay không nói lung tung, Tô Thăng bất đắc dĩ hỏi: "《Thuyết lưu dân 》 của ngươi còn chưa trình lên đâu? Các vùng Kiến Châu lại gặp thiên tai, đúng thời gian, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi."   Kỷ Đình Nguyên gãi đầu: "Uống xong thì trở về viết, còn thiếu một chút nữa."   Mấy người uống một vò, Kỷ Đình Nguyên muốn đi nhà xí, ra khỏi phòng thượng hạng thì nghe bên ngoài ồn ào, có một giọng nói ồm ồm: "Ây, tiểu công tử này uống thật tốt, đến đây, ta uống cùng ngươi mấy chén, nếu như ngươi có thể thắng ta, ta thưởng tiền cho."   "Ai mà thèm tiền thưởng của ngươi?" Tiểu công tử kia kiêu ngạo nói, "Bản công tử muốn, quán rượu cũng có thể mua lại."   Kỷ Đình Nguyên nghe giọng nói này vô cùng quen tai, vô thức bước gần hai bước, thấy cửa sổ phía đông có một công tử mặc áo xanh đang ngồi, vóc người nhỏ gầy, sắc mặt dưới ánh nến có hơi phiếm hồng, ánh mắt như sóng nước lăn tăn trong hồ. Hắn chau mày, đi tới.   Trên ghế đối diện đột nhiên có một người ngồi xuống, Thẩm Nghiên kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn rõ là Kỷ Đình Nguyên, khóe miệng nàng cong lên, gương mặt cũng đỏ hơn.   "Kỷ công tử."   "Ngươi tới nơi này làm gì?" Giọng điệu Kỷ Đình Nguyên lạnh lùng, "Không biết đây là quán rượu à?"   Niềm vui mới vừa nhen nhóm đã tan thành mây khói trong chốc lát, hôm nay Thẩm Nghiên vốn muốn ngắm trăng với Kỷ Dao, kết quả nghe nói Kỷ Dao bị công chúa mời đi, nên tới nơi này, nàng cụp mắt xuống nói: "Rượu nơi này ngon, ta đến nếm thử."   "Ngươi cho rằng ngươi ăn mặc như con trai thì người khác không nhìn ra à?" Kỷ Đình Nguyên nhíu mày, thực sự quá dễ nhận ra, tên đàn ông vừa rồi muốn uống rượu cùng nàng chỗ nào, rõ ràng là muốn tiếp cận nàng, "Ngươi đừng quậy phá ở chỗ này, Thẩm Nghiên, ta cho ngươi biết, cho dù ngươi có tiếp tục uống rượu ta cũng sẽ như vậy."   "Như vậy?" Thẩm Nghiên không mong hắn thích mình, đến Kỷ gia bao nhiêu lần, có lần nào hắn không nhướng mày trừng mắt? Hôm nay lại xen vào chuyện không liên quan, nàng nói khẽ, "Không biết Kỷ công tử nói như vậy là có ý gì?"   Kỷ Đình Nguyên giận dữ.   Trong lòng nàng biết rõ còn hỏi, hắn sẽ không thích nàng.   "Đi!" Kỷ Đình Nguyên quát, "Nếu không ta sai người báo cho cha ngươi."   Lỡ như Thẩm Nghiên say ngã ở đây, chắc chắn mẫu thân lại trút lên đầu của hắn, oan biết bao. Cũng không phải hắn xui Thẩm Nghiên uống rượu.   Thẩm Nghiên vốn muốn đi, nhưng Kỷ Đình Nguyên lại thúc giục, nàng nghĩ lại không đi.   "Ta còn chưa uống đủ, Trạng Nguyên Hồng này không tệ." Thẩm Nghiên giơ ly rượu lên.   Kỷ Đình Nguyên chặn lại: "Có bao giờ ngươi nghĩ đến say ở đây sẽ như thế nào không?"   Chút rượu này tính là gì? Thẩm Nghiên nghĩ thầm nàng không ngốc như vậy!   Chỉ là phản ứng của Kỷ Đình Nguyên vượt ngoài dự kiến của nàng, mặc dù có thể hắn sợ mình liên lụy đến hắn, nhưng cuối cùng cũng là quan tâm, khóe miệng Thẩm Nghiên không kiềm được cong lên, nhìn Kỷ Đình Nguyên chằm chằm: "Ta không biết được, chỉ là cảm thấy rượu ngon miệng, Kỷ công tử, ngươi có muốn uống vài chén với ta không?"   Thực sự phiền phức.   Kỷ Đình Nguyên suy nghĩ một lát: "Ta uống với ngươi, có phải ngươi uống xong sẽ đi không?"   "Được." Thẩm Nghiên gật đầu.   Kỷ Đình Nguyên cầm một cái chén đến.   Hai người mỗi người rót đầy một chén.   Kỷ Đình Nguyên nói: “Ngươi muốn uống nhiều vậy sao?" Sợ là điên rồi, loại rượu mạnh như vậy muội muội uống một ngụm lập tức có thể say, nàng ấy muốn uống cạn một chén.   Thẩm Nghiên thấy hắn kinh ngạc, cầm chén rượu lên muốn vài ngụm cạn sạch.   Kỷ Đình Nguyên kinh sợ: "Ngươi uống như vậy..." Sẽ lập tức sẽ say đó.   Hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương, thấy gương mặt nàng nổi lên một tầng ửng đỏ, còn đỏ hơn trời chiều, môi của nàng bị rượu thấm vào, càng đẹp đẽ hơn.   Hắn cảm thấy Thẩm Nghiên sẽ lập tức đổ xuống.   Nhưng mà không có, Thẩm Nghiên lại rót thêm một chén, cười tủm tỉm nói: "Uống rượu gặp tri kỉ ngàn chén vẫn ít, Kỷ công tử."   Mỗi ngày hắn đi chơi với bạn bè, làm bạn với rượu chính là vì chí khí này, "Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt"*, cảm giác lâng lâng thoát ly trần thế, cho dù có buồn phiền, rượu ngon vào miệng liền tan biến hết.   *Trích trong bài thơ Thương Tiến Tửu của Lý Bạch: Dịch thơ: bản dịch của Hoàng Tạo, Tương Như. Đời người đắc ý hãy vui tràn, Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!   Mãi mãi là một thiếu niên khí phách, tinh thần phấn chấn.   "Kỷ công tử, lại uống." Nàng bưng rượu lên.   Kỷ Đình Nguyên còn chưa phản ứng, liền thấy Tô Thăng và Lý Băng Ngọc đi tới, Tô Thăng kinh ngạc nói: "Ngươi đi nhà xí ở nơi này à? Đây là ai? sao không giới thiệu cho chúng ta biết?" Còn là một cô nương, Kỷ Đình Nguyên quen biết con gái khi nào?   Kỷ Đình Nguyên bắt đầu đau đầu.   "Chào hai vị công tử, mời ngồi." Thẩm Nghiên tự mình giới thiệu, "Ta là bạn của Kỷ nhị tiểu thư, ta tên Thẩm Nghiên."   "À." Tô Thăng nở nụ cười, "Ta có nghe nói qua Kỷ nhị tiểu thư, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, nhắc mới nói, Tán Minh, sao ngươi không dẫn muội muội của ngươi đến uống rượu? Đại muội của ngươi gả cho Tạ đại nhân cũng không sao, còn có nhị muội nha."   Còn cái quỷ!   "Nàng không thể uống rượu." Kỷ Đình Nguyên từ chối, sau đó nhìn Thẩm Nghiên chằm chằm, "Ngươi sắp say rồi."   Vẫn muốn giục nàng đi, Thẩm Nghiên nói: "Chờ hết một chén nữa ta lập tức đi." Nàng hất cằm lên, "Chén này của ngươi còn chưa uống đâu."   Tất nhiên Kỷ Đình Nguyên không xem ra gì, một ngụm uống hết.   Nam nhân trẻ tuổi tư thế phóng khoáng, nuốt rượu xuống, yết hầu nhấp nhô, lọt vào mắt Thẩm Nghiên, nàng khẽ thở dài, làm sao bây giờ, bản thân nàng để ý Kỷ Đình Nguyên, hắn làm cái gì trong mắt nàng cũng vô cùng đẹp trai.   Thấy ánh mắt ngơ ngẩn của tiểu cô nương, Tô Thăng đẩy đẩy Lý Băng Ngọc, ám chỉ hắn nhìn.   Chỉ cần không phải đồ ngốc đều biết chuyện gì xảy ra.   Hai nam nhân không nén được tiếng cười.   Thẩm Nghiên bị bọn hắn cười có chút thẹn thùng, nghiêng đầu sang chỗ khác nâng chén đến miệng uống, trong chốc lát chén rượu kia đã sạch trơn.   "Lợi hại." Tô Thăng nhướng mày, "Trạng Nguyên Hồng này ta cũng chỉ có thể uống vài chén, quá mạnh."   "Coi như không tồi, mạnh nhất thuộc về Thiêu Đao Tử."   Thẩm Nghiên vừa nói ra lời này, ba người đều nhìn về nàng, Lý Băng Ngọc cười nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng uống qua rồi sao?"   "Đúng vậy, chỉ có thể uống một chén, lúc đó ta uống Thiêu Đao Tử đến từ Liêu Châu, trọn vẹn mùi vị."   "Chao ôi, hiếm có được, lại có cô nương thích uống rượu!" Tô Thăng vỗ tay một cái, "Lần sau chúng ta cùng uống rượu, cũng mời ngươi tới..."   "Nói bậy gì đó?" Kỷ Đình Nguyên ngắt lời hắn, "Nàng không biết chừng mực, ngươi cũng không biết chừng mực sao?"   Còn không phải là vì hắn sao, Tô Thăng cảm thấy oan uổng, cười nhạt một tiếng.   Kỷ Đình Nguyên đứng lên: "Đi thôi, đã uống hai chén rồi."   Thẩm Nghiên vịn bàn.   Bên hông nàng thắt đai ngọc của nam nhi, tinh tế giống như thiếu niên chưa trưởng thành. Nhưng trước ngực lại có hơi nhô ra, chung quy vẫn là cô nương mười lăm tuổi.   Kỷ Đình Nguyên do dự một lát, nói với Tô Thăng, Lý Băng Ngọc: "Các ngươi uống tiếp đi, ta đi trước."   Hiểu hắn muốn người đưa về, hai người thức thời tạm biệt.   Thẩm Nghiên đi đến cửa, nhìn nam nhân bên cạnh cảm thấy như đang nằm mơ, sớm biết như vậy có thể được Kỷ Đình Nguyên đưa về, nàng tình nguyện uống đến chết!   Cả đoạn đường tiểu cô nương này đều len lén cười, Kỷ Đình Nguyên chỉ cảm thấy đau đầu.   Hắn nhất định làm người quá tốt rồi mới có thể nghĩ đến làm việc thiện này!   Nhìn thấy Thẩm Nghiên càng đi càng gần, hắn chau mày nói: "Ngươi đừng được voi đòi tiên, đi xa một chút."   Hét lớn như vậy dọa Thẩm Nghiên nhảy dựng lên.   Thật ra cũng không phải cố ý, thật sự không tự chủ được đi về hướng bên đó, giống như trên thân của Kỷ Đình Nguyên có thứ gì có thể hút đồ đạc của nàng.   Nàng đi về phía bên cạnh.   "Lần sau ngươi đừng đến quán rượu nữa, không phải lần nào cũng có thể gặp ta." Kỷ Đình Nguyên khuyên bảo.   "Vậy bình thường ngươi đi nơi nào?"   Thế nào, chẳng lẽ còn muốn đến tìm hắn hay sao? Giọng điệu Kỷ Đình Nguyên lạnh lùng nói: "Ngươi đừng uống rượu, con gái kiểu gì vậy."   "Uống rượu không phân biệt nam nữ, giống như nhà thơ Ôn Thải Xuân triều trước uống rất nhiều rượu, bởi vậy mới viết ra Đán tịch túy ngọa đài, tương tư tại thử xuân, vì sao con gái không thể uống rượu? Ta còn muốn mở quán rượu, vơ vét hết tất cả rượu ngon trên thế gian." Đến lúc đó, Kỷ Đình Nguyên có thể uống bất kì loại rượu nào trong quán rượu này.   "Thật là chí hướng to lớn." Kỷ Đình Nguyên lại châm chọc, "Ngươi không phải Ôn Xuân Thải, ngươi mở quán rượu chỉ hủy hoại danh tiếng con gái quan lại."   Nàng cắn môi: "Ta không quan tâm, dù sao trong mắt ngươi, ta không có chút thanh danh gì."   Kỷ Đình Nguyên sững sờ.   Nhớ lại, hắn từng mắng nàng như vậy.   Nhất thời cũng không biết nói cái gì.   Thấy đã gần tới cổng Thẩm gia, hắn dừng lại, nhìn Thẩm Nghiên: "Thẩm tiểu thư, ta nghiêm túc khuyên ngươi một câu, ngươi không cần tiếp tục như vậy."   "Làm sao buông bỏ?" Nàng ngẩng đầu, trong mắt như có ánh sáng vỡ vụn, vô cùng sắc nhọn, có thể đâm bị thương người.   Không, chỉ có thể đâm bị thương chính nàng.   Kỷ Đình Nguyên lạnh lùng nói: "Ngươi không cần tiếp tục thích ta, ta sẽ không lấy ngươi."   Rốt cuộc vẫn là câu nói kia.   Thẩm Nghiên nói: "Vậy ngươi muốn cưới người khác sao?"   Kỷ Đình Nguyên im lặng,   "Nếu như không có, vậy ta sẽ không đồng ý với ngươi." Khóe mắt Thẩm Nghiên cay cay, "Kỷ Đình Nguyên, trước lúc đó, ta vẫn luôn thích ngươi."   Mặc dù không biết vì sao nàng lại cố chấp như vậy, nhưng lần đầu tiên gặp mặt hắn nàng liền khắc sâu vào lòng mình, hình dáng của hắn, nhất cử nhất động của hắn, mặc kệ là tốt hay xấu, bản thân nàng không có cách nào quên hắn.   Hôm nay hắn đưa nàng trở về, nàng càng không có khả năng.   "Kỷ Đình Nguyên, hay là ngươi hung ác với ta một chút."   Giọng nàng mềm mại, tựa như đường ngọt nhất trên đời.   "Ngươi điên rồi." Kỷ Đình Nguyên nghiêng đầu, không nhìn nàng, "Trở về đi."   Hắn quay người đi.   Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng của hắn, vừa muốn khóc vừa muốn cười, hắn lại từ chối nàng, nhưng hôm nay, hắn không hung dữ chút nào.