Dáng người tiểu cô nương cao gầy, khăn lông chồn trắng phủ trên cổ, càng làm bật lên màu da trắng như tuyết, cánh môi đỏ hồng, tựa như chiếc hoa đăng trong đêm, tỏa ra ánh sáng mềm mại mê hoặc.   Đúng là có lớn lên một chút, nhưng mà so với Kỷ Dao lúc mười sáu tuổi vẫn còn kém xa, Dương Thiệu đã thấy qua dáng vẻ đẹp nhất của nàng, bước đến gần hai bước, nghĩ thầm, nàng vẫn còn có thể cao hơn chút nữa, có thể đứng ngang bả vai của hắn.   "Sao ngươi tới đây?" Dương Thiệu hỏi.   Sắc mặt nam nhân không chút thay đổi, tâm mi Kỷ Dao cau lại, nghĩ thầm quả nhiên hắn không coi trọng mình, nàng có sự thay đổi, không phát hiện ra à?   Được rồi, hiện tại Kỷ Dao cảm thấy tâm tư của Dương Thiệu khó đoán, thản nhiên nói: "Là công chúa Phúc Gia mời ta đến."   Lại là nàng.   Không phải Kỷ Dao lại muốn đến gặp Tống Vân chứ? Dương Thiệu nói: "Vừa khéo, ta cũng muốn đến Minh Nguyệt Lâu, cùng nhau lên đi."   Kỷ Dao không từ chối.   Hai người sánh vai mà đi, tiểu cô nương yên lặng không nói một câu, Dương Thiệu hơi khó hiểu, nghĩ thầm không phải nàng nên thẹn thùng sao? Lần trước cũng đã đến cổng thành nhìn hắn, bây giờ ở chung một chỗ, vậy mà nàng không hỏi chuyện đánh trận.   "Rùa đen ta đưa ngươi vẫn tốt chứ?" Hắn hỏi.   "Ừm, lúc mùa đông đến, ca ca có chuẩn bị cát, bọn chúng đều chui đi ngủ, mỗi ngày ta đi nhìn một chút."   Dường như rất thích, khóe miệng Dương Thiệu cong lên: "Ta nghe nói các ngươi chuyển nhà, chuyển đến nơi nào?"   "Hẻm Hoàng Dương." Kỷ Dao nghĩ thầm, kiếp trước bọn họ chuyển đến phố Thanh Ngọc, kiếp này bởi vì trước thời hạn, nhà ở phố Thanh Ngọc chưa bán, nếu không có lẽ mẫu thân cũng sẽ để ý.   Dương Thiệu cũng đang nghĩ đến giống nàng.   "Hẻm Hoàng Dương rất thanh mát, ta nhớ còn có một vùng cây bạch quả lớn..." Đi vào Minh Nguyệt Lâu, thấy trong lâu kẻ đến người đi, hắn hơi nắm chặt tay Kỷ Dao, kéo nàng đến bên cạnh người, "Nhà các ngươi ở phía đông hay phía tây?"   Tựa vào áo bào của nam nhân, nàng cảm nhận được một đợt ấm áp: "Phía đông." Nhưng lại cố tình xa cách, coi thường nàng mà, kéo cái gì mà kéo?   Nam nhân lại dùng sức.   Kỷ Dao nghiêng đầu nhìn hắn, đuôi mắt nhếch vô cùng câu dẫn người.   Hắn nắm thật chặt: "Đừng có chạy loạn."   Giọng điệu ra lệnh, ánh mắt nặng nề, sự mạnh mẽ này lại làm Kỷ Dao khẽ giật mình.   Đang lúc hai người đối mặt, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh sang sảng của nam nhân: "Dương đô đốc, người cũng ở đây sao, thật là khéo."   Kỷ Dao nghiêng đầu nhìn một cái, phát hiện người này mi dài tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn, trong lòng rất kinh hãi, người đó lại là Thái tử Tống Diễm! Nhưng nàng không thể biểu hiện biết hắn, nên lộ ra vẻ mặt tò mò.   "Gặp qua Thái tử điện hạ." Dương Thiệu buông tay, hơi xoay người.   Giả vờ rất khiếp sợ, Kỷ Dao vội vàng hành lễ theo.   "Vị tiểu thư này là..." Tống Diễm hỏi.   "Bẩm Thái tử điện hạ, tiểu nữ họ Kỷ, là con gái của Tri phủ phủ Thuận Thiên."   "À, ngươi là con gái út của Kỷ đại nhân!" Tống Diễm kinh ngạc, người Tạ Minh Kha cưới là con gái lớn của Kỷ Chương, hắn còn tặng lễ vật. Đánh giá xuôi ngược, nghĩ đến dáng vẻ có hơi thân mật vừa rồi của Dương Thiệu và nàng, nghi ngờ này có thể là người trong lòng của Dương Thiệu.   Nhìn cũng không tệ, chỉ là hình như tuổi còn nhỏ.   Tống Diễm nhìn về phía Dương Thiệu: "Dương đô đốc, hẹn không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, đi uống một chung không?"   Kỷ Dao chớp mắt.   Thái tử vậy mà cũng đến Minh Nguyệt Lâu, còn mời Dương Thiệu, không phải thấy hắn như mặt trời ban trưa nên muốn lôi kéo người? Nhưng mà chắc Dương Thiệu không đồng ý đâu, kiếp trước hắn cũng chẳng chọn ai, cho dù là Thái tử hay Tống Vân, chỉ an an ổn ổn làm Hoài Viễn hầu của hắn, Kỷ Dao nghĩ đến thì lông mày chau lại, hình như nàng không thấy kết cục của Dương Thiệu.   Nhưng mà sau khi nàng bị độc chết, Dương gia và Kỷ gia không còn quan hệ, chắc chắn sẽ bình yên vô sự.   "Nếu điện hạ và Hầu gia quen biết, vậy tiểu nữ không quấy rầy nữa, tạm biệt." Kỷ Dao hành lễ, đi lên lầu.   Áo choàng lướt theo nàng, hơi phất phơ.   Dương Thiệu thu hồi ánh mắt, hỏi Tống Diễm: "Hôm nay điện hạ đến đây một mình sao?"   "Không, ba vị hoàng đệ cũng ở đây, còn có Yên Yên, đúng rồi..." Tống Diễm cười một tiếng, "Có phải vị tiểu thư kia do Yên Yên mời không?" Mặc dù đó là muội muội Tống Vân, nhưng bởi vì trong cung chỉ có một vị công chúa là nàng, hoạt bát đáng yêu, Tống Diễm cũng không ghét.   "Đúng, điện hạ đoán không sai." Dương Thiệu nói trước để Tống Diễm không làm bại lộ quan hệ hai người, chẳng qua những ngày lễ như thế này, cho dù là Hoàng tộc hay quyền quý, thế nào cũng chạm mặt nhau, không cần cố gắng tránh né, nếu không lại làm người khác nghi ngờ, "Nếu các điện hạ đều ở đó, đương nhiên phải đi bái kiến."   Hai người đi đến phòng thượng hạng.   Ở trên đường, Kỷ Dao đã thấy mấy vị công tử, trong đó không thiếu anh tuấn xuất sắc, dựa vào tình hình bây giờ của Kỷ gia bọn họ, theo cái nhìn của nàng, muốn gả cho một người tương lai tốt đẹp không khó, nhưng mà, muốn hai bên tình nguyện...Dường như không dễ dàng như vậy.   Nàng chậm rãi đi lên lầu ba.   Không ngờ liếc mắt liền thấy được tỷ tỷ.   "Tỷ tỷ!" Nàng lập tức nhào tới, vậy mà nàng lại quên, công chúa Phúc Gia thích Kỷ Nguyệt như vậy, sao có thể không mời?   Công chúa Phúc Gia mời: "Ây, các ngươi thật là tỷ muội thân thiết, ta nhìn thấy ganh tỵ muốn chết, mẫu phi của ta vẫn không chịu sinh thêm cho ta một muội muội." Nói xong vẻ mặt có chút buồn bã, có phải vì vậy nên Hoàng tổ mẫu mới đưa rất nhiều phi tử vào cung, để cho các nàng ấy sinh con cho phụ hoàng.   Công chúa Phúc Gia thở dài một cái.   "Công chúa, việc gì phải buồn, có bọn ta chơi với người rồi." Không đợi tỷ muội Kỷ Nguyệt lên tiếng, Tạ Minh Xu giành nói, "Ta có thể thường xuyên chơi với công chúa."   Tạ Minh Xu này càng ngày càng không biết xấu hổ, Kỷ Dao nghĩ thầm, sao Chu Lương Âm còn chưa xuất hiện vậy? Trong trí nhớ, Tống Vân đã biết nàng rồi.   Nàng nhìn bốn phía, vẫn không nhìn thấy Chu Lương Âm.   Không lẽ mọi chuyện kiếp này biến đổi, khiến cho Chu Lương Âm không xuất hiện?   Kỷ Dao ngẩn ngơ.   Dường như công chúa Phúc Gia được Tạ Minh Xu dỗ rất vui vẻ, cười nói: "Ngươi đó, nhưng mà thường xuyên chơi cùng cũng không thể, cứ cho rằng ta đồng ý, Tạ đại nhân Tạ phu nhân cũng không chịu, ngươi cũng phải ở bên cạnh họ để hiếu thuận."   Lời này vừa nói ra, một số tiểu thư không nhịn được cười khẽ.   Sắc mặt Tạ Minh Xu biến đổi, cảm giác mình quá nóng vội, nàng là tiểu thư xuất thân từ gia đình quyền quý, quyết không thể quên thân phận của mình làm trò cười cho người khác. Nàng nhanh chóng ngừng vẻ tươi cười: "Công chúa nói rất đúng, là ta nhất thời lỡ lời."   Kỷ Dao nhỏ giọng nói với Kỷ Nguyệt: "Tỷ tỷ, Tạ Minh Xu có từng ức hiếp tỷ không?"   "Không có." Kỷ Nguyệt kéo tay muội muội, "Bình thường tỷ không qua lại với nhị phòng bọn họ, nếu có đi, cũng mang theo hộ vệ."   Nghe có vẻ không bị uất ức, Kỷ Dao nhìn tỷ tỷ một chút, so với lúc ở trong nhà, mặt tỷ tỷ hơi mũm mĩm, đôi mắt dịu dàng như nước, chắc là cùng Tạ Minh Kha rất đằm thắm, nàng vô cùng vui vẻ.   Công chúa Phúc Gia nói chuyện với các nàng một lát, sau đó mời các nàng đến bên cửa sổ ngắm hoa đăng.   Bên cạnh có rất nhiều đồ uống, điểm tâm, thức ăn, cần cái gì cũng có, thậm chí còn có một ít rượu ngon, đám người vừa ăn uống vừa ngắm hoa đăng, nói cười vui vẻ, hòa hợp êm thấm.   Chẳng qua đó chỉ là bề ngoài, hôm nay các hoàng tử tôn quý nhất, các công tử xuất sắc nhất kinh thành đều tập trung ở Minh Nguyệt Lâu, trong lòng các tiểu thư đều có suy tính, nhìn thấy múa lân sư tử trên đường, Công chúa Phúc Gia tính tình trẻ con "bịch bịch bịch" chạy xuống lâu nhìn, đúng lúc các nàng cũng coi đây là cái cớ, chạy đi theo. Đương nhiên, các cô nương đẹp mắt rất được chào đón, bọn công tử cũng không an phận như thế.   Giống như Tạ Minh Kha, nhanh chóng đi tìm Kỷ Nguyệt.   Hắn muốn dẫn vợ đến nơi đoán đèn đố chữ.   Nhìn Tạ Minh Kha phía xa, mặt Kỷ Nguyệt đỏ lên, nói nhỏ: "Dao Dao, muội cũng đi chung đi."   Nàng mới không đi đâu, một chút nữa không chừng trong lòng tỷ phu ghét bỏ lắm, Kỷ Dao nói: "Muội ở đây ngắm hoa đăng, rất vui," Đẩy Kỷ Nguyệt, "Mau đi đi."   Kỷ Nguyệt do dự một chút mới đi, đến bên cạnh Tạ Minh Kha, nam nhân lập tức cầm tay.   Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đi xuống lầu.   Kỷ Dao nhìn thấy, không hiểu sao trong lòng chua chua.   Bỗng nhiên cảm thấy thật hâm mộ tỷ tỷ!   Kiếp này nàng sẽ thế nào đây?   Kiếp trước thích Tống Vân mà không được, Dương Thiệu yêu chiều nàng, nhưng nàng lại phụ tình hắn, bây giờ kiếp này...Nàng cũng không biết thích người nào.   Nhìn hoa đăng lấp lánh dưới lầu, trong lòng vô cùng mờ mịt.   Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một chiếc hoa đăng đưa đến trước mặt, Kỷ Dao sửng sốt một chút, thấy đây là một chiếc hoa đăng hoa sen, hình bát giác, mỗi mặt đều vẽ hoa sen, nhưng hình dạng khác nhau, màu sắc cũng khác nhau, trắng, đỏ, tím, vàng...Nàng đếm đếm, nghiêng đầu, thấy một đôi mắt phượng dài hẹp, ánh nến chiếu đến lấp lánh.   "Ngươi," Kỷ Dao kinh ngạc, "Là ngươi?"   Tống Vân!   Vừa rồi có rất nhiều tiểu thư ra khỏi cửa, chỉ duy nhất không có gặp Kỷ Dao, hắn nhớ rõ muội muội và mẫu phi nói Tết Nguyên Tiêu mời khách, có nhắc đến tên Kỷ Dao. Kết quả đi lên xem thử, một mình Kỷ Dao đang đứng trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, nét mặt có vẻ cô đơn.   Hắn cầm hoa đăng đến đưa nàng.   Tiểu cô nương quay đầu lại, còn đẹp mắt hơn so với hoa đăng, mặt của nàng thon gọn, bàn tay nhỏ nhắn, lông mi cong cong, đôi mắt tròn ngập nước, chiếu thẳng vào trong lòng của hắn.   "Ngươi biết ta?"   "Tống công tử?" Kỷ Dao nghĩ thầm, gặp quá nhiều lần, cũng phải có chừng mực, không thể mãi mãi không nhớ rõ hoài, chính là đồ ngốc.   Cuối cùng cũng nhớ hắn rồi, Tống Vân có phần vui vẻ: "Đúng rồi, Kỷ tiểu thư."   "Tống công tử cũng ở Minh Nguyệt Lâu à," Kỷ Dao nhìn quanh một lần, đột nhiên phát hiện thật vắng vẻ, "Sao không có ai ở đây vậy."   Trong lòng mọi người đều có tâm tư, duy chỉ có nàng ngây thơ như vậy, Tống Vân nói: "Chắc là có chuyện gì." Nói rồi đem hoa đăng đưa nàng, "Sắc trời cũng tối rồi, nàng đừng một mình ở đây, cầm đèn hoa đăng này, gọi nha hoàn về nhà cùng nàng đi."   Kỷ Dao ngơ ngác.   Tống Vân lại đưa hoa đăng cho nàng!   "Ngươi nói thật à?" Đôi mắt nàng mở to.   "Không phải thích sao?" Tống Vân cười một tiếng, vừa rồi đưa đến trước mặt nàng, Kỷ Dao nhìn không rời mắt, "Thích, tất nhiên có thể tặng nàng."   Hắn cười rất dịu dàng, dường như có chút thích nàng, điều này Kỷ Dao từng mơ ước tha thiết, nàng do dự, nên lấy hay không lấy...   Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng bước chân như xa như gần, nàng đưa mắt nhìn, đúng là Dương Thiệu, hắn đi rất nhanh, áo choàng lông chồn đen tung bay trong gió, giống như một đám mây đen.   Không hiểu sao Kỷ Dao cảm nhận được một luồng khí lạnh.   "Thì ra là điện hạ ở nơi này." Dương Thiệu thấy Tống Vân rời đi, lặng lẽ theo sau, không ngờ hắn đến gặp Kỷ Dao, còn tặng đèn hoa đăng cho nàng, trong lòng hắn có một cơn giận dữ khó mà kiềm chế được.   Dương Thiệu vừa đến, lập tức nói rõ thân phận của hắn!   Sắc mặt Tống Vân cứng lại, hắn che giấu lâu nay, vốn còn muốn tiếp tục lấy thân phận "Tống công tử" đối mặt với Kỷ Dao, bây giờ không giấu được nữa.   "Kỷ tiểu thư," Hắn không muốn Kỷ Dao hiểu lầm, đang định giải thích, nhưng bị Dương Thiệu ngắt lời, "Còn chưa đi, ngây ra làm cái gì? Công chúa Phúc Gia đã sớm xuống lầu xem đèn, không phải ngươi nên đi theo sao? Lại ở đây quấy rầy điện hạ ngắm đèn."   Giọng điệu lạnh lùng, Kỷ Dao cắn môi, thầm nghĩ ai quấy rầy Tống Vân, là Tống Vân quấy rầy nàng được chưa nào? Nhưng nàng không dám mạnh miệng với Dương Thiệu, không thể làm gì khác hơn nói: "Điện hạ, tiểu nữ đi trước."   Thoạt nhìn tâm trạng không tốt, có khả năng nàng hiểu lầm mình cố ý lừa gạt, Tống Vân muốn giải thích, nhưng Dương Thiệu ở trước mặt, thật sự khó mở miệng, đành phải trơ mắt nhìn Kỷ Dao rời đi.   Váy của tiểu cô nương tung bay, giống như một con bướm.   Hai nam nhân cùng lúc ngắm nhìn bóng lưng của nàng, tâm tư khác biệt, đột nhiên Tống Vân đi về phía trước, Dương Thiệu nói: "Điện hạ, vi thần có một chuyện không hiểu, vừa rồi điện hạ nói, kho bạc của Hộ bộ..." Hắn cố ý cản bước chân Tống Vân, Tống Vân dừng một chút, đành phải quay đầu lại.   Có lẽ mình suy nghĩ nhiều quá rồi, vốn dĩ trước đó Kỷ Dao không nhớ rõ hắn, giống như lần trước giả mạo là khách trong cung, nàng cũng chưa chắc nhớ kỹ, mà lúc ở núi Ngọc, hắn nói mình họ Tống, nghiêm túc mà nói không tính là lừa gạt, chắc là nàng chỉ có hơi kinh ngạc.   Tống Vân và Dương Thiệu nói chuyện công việc.   Tâm trạng Kỷ Dao không vui, không hiểu sao bị Dương Thiệu dạy dỗ một trận, sao có thể vui vẻ được? Nàng vừa thầm mắng Dương Thiệu, vừa đi xuống lầu, kết quả vừa muốn ngồi lên kiệu, trước mặt lóe lên một bóng người, bên hông bị xiết chặt, lập tức cảm giác phía sau lưng bị đẩy lên tường, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân: "Ta sớm khuyên ngươi tránh xa người hoàng tộc một chút, quên rồi sao?"   Nàng ngẩng đầu, thấy một đôi mắt đen, cho dù ánh sao chiếu rọi cũng bóng như màn đêm đen, tựa như có thể hút nàng vào đó.