Sau khi bày tiệc chiêu đãi khách khứa, nhanh chóng sẽ đến Kỷ Nguyệt lấy chồng, cho nên lão gia tử vẫn ở lại Kỷ gia.   Bởi vì bận rộn chuyện chuẩn bị hôn sự của con gái, nên việc đặt mua nhà mới chỉ có thể để sau, nhưng cho dù như vậy, Liêu thị cũng bận tới mức chân không chạm đất.   Ngày hôm đó, Kỷ Chương trở về từ nha môn, nhìn thê tử lại đang gảy bàn tính bên bàn, ông lén lút đi đến chỗ Kỷ Dao.   " Dao Dao," Ông vẫy tay nói, "Tới đây."   Cha lại lén lén lút lút, Kỷ Dao nghi ngờ, đi qua đó.   “Hôm nay cha mới lãnh lương, Dao Dao, con có biết…” Mặt Kỷ Chương hơi ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng, "Nương con thích đồ trang sức nào không?" Đàn ông như ông thật sự không hiểu rõ, nhìn thử đồ nữ trang bên trong của hồi môn thì lập tức đau đầu.   Thì ra là muốn tặng quà cho nương!   Kỷ Dao nhìn cha một cái, nhe răng cười một tiếng: "Cha, con dẫn cha đi mua."   "Được được được." Kỷ Chương vội vàng đi theo con gái ra cửa sau.   Hai người đi vào Ngọc Mãn đường, Kỷ Dao nhìn một vòng, chợt phát hiện vòng tay ngọc phỉ thúy lúc đó nương nhìn, nương rất thích, nhưng là không thể mua được. "Cha, là cái này." Ngón tay Kỷ Dao chỉ.   Tiểu nhị vì chào mời khách hàng, nhanh chóng lấy ra cho bọn họ nhìn: "Lão gia, không phải tiểu nhân nói xạo, vòng tay tốt như vậy, người đi mua ở chỗ khác không có đâu, nhìn màu sắc phỉ thúy này một chút."   Giống như lá cây mùa hè, nhìn một chút lập tức thấm vào ruột gan, chắc là rất đắt, Kỷ Chương do dự một lát, cắn răng, cuối cùng vẫn mua. Thê tử đi theo ông chịu bao nhiêu cay đắng, bây giờ vất vả lắm mới khiến bà ấy nở mặt, đây không tính là bao nhiêu.   Tiểu nhị gói cẩn thận lại, đưa cho Kỷ Chương.   "Dao Dao, con thích cái gì, cha cũng mua cho con."   Kỷ Dao lắc đầu: "Chờ con lớn hơn một chút lại đến mua."   Bây giờ nàng còn nhỏ, đeo cái gì cũng như nhau, hơn nữa, đợi đến sang năm, mẫu mã này cũng đổi mới.   Kỷ Chương không ép buộc, đưa con gái trở về nhà.   Ai ngờ được vừa mới tới cửa đã thấy người gác cổng đem một đống đồ ném ra, rơi bên chân hai người.   Ông sửng sốt một chút, đi lên hỏi thăm: "Xảy ra chuyện gì rồi?"   Người gác cổng còn chưa kịp nói, trong hai người có một người phụ nữ nhìn chằm chằm ông nói: "Con rể, con không nhớ ta sao? Ta là mẫu thân Tú nhi đây, con rể."   Ngoại tổ mẫu của nàng!   Con mắt Kỷ Dao trợn tròn nhìn về phía bà ấy.   Đúng vậy, vô cùng chính xác, thật sự là bà ta, kiếp trước sau khi nàng gả cho Dương Thiệu, Liêu gia mới xuất hiện, vậy mà bây giờ lại sớm hơn! Có phải là bọn họ biết được cha thăng quan, tỷ tỷ lại gả đếnTạ gia, nghe tiếng tốt mà đến hưởng lợi hay không?   Lý nào lại như vậy.   Kỷ Dao lôi kéo Kỷ Chương muốn nhanh chóng đi vào trong.   Người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc áo màu thu hương thêu hoa văn bảo bình, tay áo hẹp dài ngang bằng với vạt áo, tóc hơi bạc chải cẩn thận tỉ mỉ, cặp mắt vẫn vô cùng khôn khéo như trong trí nhớ. Kỷ Chương nhớ đến ngày đó ông đến Liêu gia cầu hôn Liêu Tú, Liêu thái thái này chỉ vào mũi của ông nói: "Dựa vào ngươi cũng xứng à, quả thực là chà đạp Tú nhi nhà chúng ta!"   Hắn túng quẫn xấu hổ vô cùng.   Nhưng mà Liêu Tú lại có lý không sợ, một ngày nọ xách hành lý tìm đến hắn, ở lại không đi.   Liêu thái thái tức giận đến đánh nàng, cũng không có cách nào xoay chuyển.   Cuối cùng bọn họ vẫn thành thân, chỉ là Liêu Tú không phải đón ra từ Liêu gia, mà là tìm một căn nhà khác.   Khó trách bà không chịu gặp Liêu phu nhân và ca ca của bà.   "Văn Chiêu." Liêu thái thái thân mật gọi tên Kỷ Chương, "Đã nhiều năm như vậy, dù gì cũng người một nhà, cần gì phải như vậy, đúng không? Thật ra bọn ta vẫn luôn nhung nhớ Tú nhi, chỉ là sợ con bé chưa nguôi giận, cho nên mới để tới bây giờ, Văn Chiêu, bọn ta cũng mở cửa hàng ở kinh thành, sau này..."   "Rõ ràng các người biết cha lên chức, mới đến nhận người thân, nếu không sao trước đây không thấy các người xuất hiện?" Kỷ Dao thật sự không nghe nổi nữa, quát lớn, “Vậy mà không biết xấu hổ, thế gian hiếm có!"    Bị một tiểu cô nương mắng chửi như vậy, sắc mặt Liêu thái thái không khỏi đỏ lên, nhìn Kỷ Chương: "Đây là Dao Dao phải không? Tính tình không tốt như vậy, Văn Chiêu, con phải dạy dỗ lại cho tốt."   Nghe nói như vậy, sắc mặt Kỷ Chương lạnh lùng, mặc dù ông hiền lành, nhưng làm sao không biết ý đồ của hai người này? Sớm không tới, muộn không tới, vừa đúng lúc là tháng này, bây giờ còn trách mắng Kỷ Dao. Ông không biết cãi nhau mắng chửi người khác, nhưng không phải không biết từ chối, Kỷ Chương lạnh lùng nói: "Nhiều năm chưa từng qua lại, sớm đã thành thói quen, thay đổi làm chi? Mời các người trở về cho."   Ông không nói nữa, cùng Kỷ Dao đi vào, kêu người gác cửa đóng cửa lại.   Liêu thái thái tức giận đến mức hung hăng đập một cái lên tường.   Không ngờ người đàng hoàng như Kỷ Chương cũng thay đổi, Liêu thái thái nhớ lại trước kia, dáng vẻ Kỷ Chương cúi đầu cụp mắt cầu xin, lông mày nhăn lại, bà ngồi xổm xuống nhặt đồ: "Thôi, chúng ta trở về đi."   "Nương, như vậy liền đi sao? Dù nói thế nào, Tú nhi cũng là người Liêu gia chúng ta, chúng ta nuôi nó vài chục năm, lúc trước mặc kệ nó gả cho Kỷ Chương, cũng không đi ngăn cản nữa, nó nên biết ơn phần ân tình này! Nếu không muốn bắt nó về nhà, còn không phải dễ dàng sao? Lệnh cha mẹ, ai dám chống lại?"   Liêu thái thái thở dài: "Còn thế nào được đây? Đi thôi, bây giờ con bé đã là tam phẩm phu nhân."   Hai mẹ con rời khỏi Kỷ gia.   Kỷ Chương đi vào liền thấy Kỷ lão gia tử.   Kỷ lão gia tử nói: "Oan gia nên giải không nên kết, tốt xấu gì cũng là người thân, nếu như bọn họ là xuất phát từ tấm lòng, con nên khuyên nhủ Tú nhi, dù gì cũng là mẹ đẻ của nàng."   Kỷ Dao không vui, nghĩ thầm tổ phụ cũng lương thiện quá đi, Liêu gia có gì mà thật lòng? Thời điểm nhà bọn họ nghèo khổ nhất, cuộc sống Liêu gia giàu có, nhưng xưa nay chưa từng muốn giúp đỡ, bây giờ qua lại thì có gì tốt? Vì còn nhỏ, nên nàng không có xen vào, vì thế đi đến thăm tỷ tỷ.   Liêu thị ở bên trong lau nước mắt, phát hiện Kỷ Chương đi vào thì lập tức vội vàng che giấu.   "Tú nhi, vừa rồi ở cửa ta gặp được..."   "Tướng công không cần để ý đến bọn họ," Liêu thị nói, "Bây giờ thiếp không muốn nhìn thấy bọn họ."   Vốn dĩ lúc còn bé bà vẫn nghĩ mẫu thân thương bà, nhưng sau này gặp được Kỷ Chương mới hiểu được, chẳng qua mẫu thân chỉ coi bà thành một con cờ, chỉ vì để Liêu gia bước cao một bước, vì ca ca, để chuyện làm ăn được tốt hơn.   Bà không có mẫu thân như vậy.   Kỷ Chương biết bà đau lòng, đã sớm quên lời cha nói, đi đến ôm lấy bà: "Nàng không muốn gặp, vậy thì không gặp, chúng ta sẽ căn dặn người gác cổng, nếu bọn họ có đến nữa, trực tiếp từ chối."   Liêu thị tựa lên đầu vai ông, ừ một tiếng.   Kỷ Chương chờ bà nguôi dần, lấy một cái hộp ra: "Tú nhi, ta vừa mới mua, nàng xem thử xem có thích hay không?"   Bà sững sờ, nhìn chồng mình, nhận lấy mở ra thì thấy bên trong có một cặp vòng tay ngọc phỉ thúy, trong suốt như nước xanh biếc, trong veo tinh khiết.   Đó là chiếc bà từng thấy ở Ngọc Mãn Đường!   Liêu thị vô cùng vui mừng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng tay này: "Chàng mua cho thiếp sao? Bạc ở đâu chàng có?" Bạc trong nhà đều do bà giữ, xưa nay Kỷ Chương không giữ, chỉ mang một ít bên người để thỉnh thoảng có uống trà.   "Được lãnh lương," Kỷ Chương nắm chặt vai bà, trong mắt ẩn chứa áy náy, "Những năm nay không thể mua cái gì cho nàng, uất ức nàng rồi, Tú nhi..."   Lời còn chưa dứt, bà ngẩng đầu dùng môi chặn miệng của ông.   Cả đời này, bà có chồng như Kỷ Chương như vậy đã đủ rồi!   Chớp mắt đã đến tháng tám, bởi vì Kỷ Nguyệt sẽ nhanh chóng thành thân, không tiện đi ra ngoài, Trung thu này Kỷ Dao cũng không đi thả đèn hoa đăng, ở trong nhà chơi với tỷ tỷ, vừa khéo có Kỷ lão gia tử ở lại, cả gia đình trải qua Trung thu mỹ mãn.   Đến ngày hai mươi sáu tháng tám, cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng lấy chồng.   Nghĩ đến việc con gái sẽ nhanh chóng thành vợ người ta, mấy ngày trước đây Liêu thị lén lút khóc không biết bao nhiêu lần, mặc dù đó là chuyện tốt, nhưng sau này chắc chắn sẽ ít gặp, sao bà có thể chịu được? Đêm hôm trước chải tóc cho Kỷ Nguyệt, dặn dò mọi chuyện, kiềm không được lại rơi lệ, ngược lại Kỷ Dao không khổ sở như vậy.   Trải qua kiếp trước, nàng cảm thấy vận mệnh kiếp này của tỷ tỷ đã thay đổi, nhất định sẽ trải qua vô cùng viên mãn.   Đợi đến buổi chiều, rất nhiều phu nhân và tiểu thư đến thêm trang cho Kỷ Nguyệt, việc này hoàn toàn nhờ công trước đó của Từ thiếu phu nhân, Tạ Minh Kha mời đến đón Kỷ Nguyệt.   Chu ma ma se lông mặt cho Kỷ Nguyệt, làm sạch sẽ, giống như trứng gà bóc, Kỷ Dao và Thẩm Nghiên ngồi chung một chỗ, đồng loạt nhìn chăm chú.   Kỷ Nguyệt bị các nàng nhìn đến đỏ mặt, hắn giọng: "Đi nói chuyện với các tiểu thư khác đi, nhìn cái gì mà nhìn?"   "Nếu không nhìn nhiều, sau này nhìn sẽ gặp rắc rối, còn phải xin phép tỷ phu." Kỷ Dao trêu ghẹo.   Muội muội này thật là...Mặt Kỷ Nguyệt càng đỏ hơn.   Sau đó Bạch Quả cầm áo cưới đến, Từ thiếu phu nhân chỉ cách mặc, Thẩm phu nhân chỉ Chu ma ma chải cho Kỷ Nguyệt một búi tóc đơn giản, đội mũ phượng lên.   Ăn mặc hoàn chỉnh, quả thực là cả người xinh đẹp, màu đỏ làm nàng nổi bật như một đóa mẫu đơn lộng lẫy.   Trong chớp mắt, Kỷ Dao lại có chút muốn khóc, kiếp trước tỷ tỷ vào cung vốn không có mặc áo cưới, thì ra mặc vào sẽ như thế này.   Nàng lau khóe mắt.   Kỷ Nguyệt thấy vậy, trong lòng cũng khó chịu một lúc.   "Dao Dao, sau này muội cần phải tự chăm sóc tốt cho bản thân..." Nàng nắm chặt tay Kỷ Dao,"Tỷ không có ở nhà, nếu muội cảm thấy cô đơn, có thể kết giao thêm vài người bạn."   Lời nói chưa dứt, càng nói, Kỷ Dao càng không kiềm được.   Hai tỷ muội khóc chung với nhau, Thẩm Nghiên kế bên cũng chảy nước mắt.   Lúc này bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, Từ thiếu phu nhân vội vàng khuyên nhủ: "Ngày vui, đừng khóc, Tạ đại nhân hiểu mà, các ngươi muốn gặp không phải dễ dàng sao? Đi thôi, đừng làm trễ giờ."   Bà dìu Kỷ Nguyệt ra kiệu hoa.   Kỷ Đình Nguyên đang chờ trước cổng, nhìn thấy mấy cô nương ra, Thẩm Nghiên đột nhiên ở trong đó, mặt giống như con mèo, hắn quay đầu đi vờ như không thấy, đi đến trước mặt Kỷ Nguyệt cúi người: "Nguyệt nhi, huynh cõng muội đi."   Kỷ Nguyệt dựa vào bả vai hắn.   Dáng người Kỷ Đình Nguyên cao lớn, cõng nàng không tốn một chút sức lực nào: "Mỗi ngày ở Tạ gia đều có sơn hào hải vị, tốt nhất muội nên ăn cho béo ra."   "Ca ca," Lúc này còn trêu ghẹo, Kỷ Nguyệt cũng không biết nói cái gì cho phải, khẽ nói, "Ca ca, sau này huynh về nhà nhiều một chút, đừng ở bên ngoài, nương sẽ không vui. Còn có Dao Dao, muội ấy còn nhỏ, huynh phải chăm sóc muội ấy nhiều hơn..."   Nếu như là lúc trước Kỷ Đình Nguyên sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay lại nghiêm túc lắng nghe.   Muội muội sớm chiều gặp gỡ đã lập gia đình, tương lai muội muội kia cũng như vậy, được hắn cõng ra, giao đến tay nam nhân khác, trong nhà có phải cũng ngày càng vắng lặng? Trong lòng Kỷ Đình Nguyên buồn bã, lập tức nói lại: "Nếu như Tạ đại nhân ức hiếp muội, hoặc ở Tạ phủ có chuyện gì, muội nhất định phải nói cho ta biết."   "Vâng." Kỷ Nguyệt đồng ý.   Bóng lưng hai người càng ngày càng xa, Kỷ Dao đứng bên cạnh cha nương cùng nhau nhìn theo, trong lòng vô cùng xúc động, quay đầu nhìn lại, đã thấy mẫu thân nước mắt rơi đầy, mặc dù cha là đàn ông, không dễ rơi lệ, nhưng đôi mắt cũng ầng ật.   "Qua ba ngày tỷ tỷ lại mặt, sẽ gặp được thôi!" Nàng an ủi.   Kỷ Chương xoa đầu con gái nhỏ: "Đúng vậy, chúng ta không cần phải lo lắng, Nguyệt nhi thông minh như vậy, chắc sẽ trải qua không tệ đâu?" Ôm bờ vai thê tử, "Tú Nhi, đừng khóc nữa." .........   Khăn đỏ che đôi mắt, cái gì cũng không thấy được, Kỷ Nguyệt ngồi lên kiệu hoa, chỉ nghe được tiếng pháo nổ vang trời bên ngoài, tiếng chiêng trống, còn có người đến đây xem náo nhiệt, dân chúng nhận tiền mừng, một đám người đang nói lời chúc phúc.   Đợi đến lúc cỗ kiệu dừng lại trước cổng hoa Tạ phủ, một đoạn lụa đỏ đưa vào tay nàng, kỷ nguyệt cầm lấy, ngay lập tức cảm thấy một sức mạnh, nhẹ nhàng kéo nàng đi về phía trước.   Đầu còn lại, chắc là Tạ Minh Kha? Trong lòng nàng như nai nhảy loạn.   Tạ Minh Kha thấy vóc dáng yểu điệu của người con gái đối diện, khuôn mặt cũng đỏ lên, hắn vẫn luôn chờ mong ngày này đến, giống như bây giờ, dẫn Kỷ Nguyệt đi vào Tạ gia, đi đến bên cạnh hắn, ở lại từ đây.   Bên tai hò hét ầm ĩ, không biết có bao nhiêu khách mời, bình thường Kỷ Nguyệt rất thông minh, nhưng giờ phút này lại cảm thấy giống con ruồi không đầu, không biết làm thế nào, chỉ nghe các câu chỉ dẫn, làm lễ với Tạ Minh Kha. Nhưng mà đến lúc bái cao đường*, nàng chú ý đến một âm thanh tương đối trầm thấp, người đó chắc là Tạ đại lão gia.   *cúi lạy cha mẹ   Nghe nói ông ấy bị bệnh nặng, cũng không biết chuyến đến kinh thành này, có làm tổn thương thân thể hay không? Đang nghĩ ngợi thì bên tai nghe được âm thanh Từ thiếu phu nhân sai nha hoàn đưa nàng đi động phòng.    Động phòng nghĩa là gì, hôm qua Kỷ Nguyệt được Chu ma ma chỉ bảo nên đã hiểu rõ, lập tức cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng.   Đợi đến lúc đến phòng tân hôn thì nghe được âm thanh con gái, các nàng đang nhìn chăm chú, Kỷ Nguyệt đi đến bên giường ngồi xuống, chóp mũi ngửi được hương vị kì lạ, hình như là các loại long nhãn và đậu phộng.   Thấy Kỷ Nguyệt ngồi nghiêm túc trên giường, Tạ Minh Xu nhớ đến Kỷ Chương thăng lên làm quan tam phẩm trước đó không lâu, nghĩ thầm nhìn cũng khác, nhưng mà cho dù như vậy, Kỷ gia cũng không được coi là gì, gia cảnh bày ra ở đó, nàng cười tủm tỉm thúc dục Tạ Minh Kha: "Đại ca, nhanh chóng để bọn muội nhìn đại tẩu đi, rốt cuộc là mỹ nhân thế nào mà có thể khiến đại ca vội vã cưới về."   Thường ngày bọn họ rất ít lui tới, hôm nay là ngày vui nên cũng cho chút thể diện.   Tạ Minh Kha nhận gậy hỉ trong tay Từ thiếu phu nhân, đi đến trước mặt Kỷ Nguyệt, lấy khăn đỏ tân nương ra.   Trong trí nhớ, khuôn mặt Kỷ Nguyệt rất xinh đẹp, người ốm như hoa cúc, nhưng giờ phút này có một hương vị khác, một sự tươi đẹp tuyệt vời, Tạ Minh Kha ngẩn ngơ, nhưng nhanh chóng cười, Kỷ Nguyệt mặc như thế nào cũng đẹp.   Nam nhân cười một tiếng, Kỷ Nguyệt cũng không dám nhìn hắn, hơi cúi đầu xuống, ngón tay khép lại, ngồi càng thêm nghiêm chỉnh.   Các cô nương thi nhau khen ngợi.   Từ thiếu phu nhân bưng rượu giao bôi tới cho hai người uống, sau đó ăn canh hạt sen.   Bởi vì tính tình Tạ Minh Kha lạnh nhạt, những cô nương khác cũng biết, náo nhiệt dần tan liền ríu rít ra về.   Trong phòng chỉ còn lại hai người đối mặt, đột nhiên Kỷ Nguyệt cảm thấy ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, tuy rằng nói Tạ Minh Kha cứu nàng mấy lần, nhưng nếu nói ra, hai người thực sự xa lạ, nàng hoàn toàn không biết gì về hắn cả.   "Tạ đại nhân," Kỷ Nguyệt suy nghĩ một chút, mở miệng, "Có phải chàng vẫn còn phải ra ngoài hay không..."   "Còn gọi là đại nhân sao?" Tạ Minh Kha đi đến ngồi bên cạnh nàng.   Cách rất gần, Kỷ Nguyệt ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt trên người hắn, nàng nhỏ giọng nói: "Phu quân."   Hai chữ kia quả thật ngọt tận tâm can, Tạ Minh Kha nhếch miệng, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, muốn hôn, nhưng hắn chưa từng chạm qua nữ nhân, có hơi không biết phải làm thế nào, nên vẫn không chủ động, chỉ nói: "Ta đi xã giao một chút, nếu nàng đói, kêu nha hoàn đến phòng bếp nói một tiếng."   "Được."   Âm thanh mềm mềm, Tạ Minh Kha cúi đầu thì thấy được bàn tay nàng đặt trên đầu gối, bàn tay hắn phủ xuống.   Có hơi mát mẻ, ngón tay rất thon dài, hắn nắm chặt lại.   Lông mi Kỷ Nguyệt khẽ run lên, muốn rút về nhưng vẫn không co lại, đây chính là chồng nàng, nàng không ghét, chỉ là có chút không quen...   Trong lòng Tạ Minh Kha đập thình thịch, cảm thấy trong lòng bàn tay nóng lên, nhanh chóng buông ra, đứng lên đi ra ngoài, gần đến cửa lại quay đầu lại: "Ta sẽ cố gắng về sớm một chút."   Kỷ Nguyệt ừ một tiếng: "Được rồi."