*con gái trang điểm vì người yêu.   Trần Tố theo ở phía sau lập tức nổi giận, đi đến chiếc xe phía trước chất vấn: "Dám va chạm Đô đốc, ngươi đánh ngựa kiểu gì đó?"   Nghe được hai chữ Đô đốc, kẻ đánh xe bị dọa đến mức quỳ xuống đất.   Mà Chương Mậu Thần ở trong xe sắc mặt trắng bệch, khẽ nói: "Phải làm sao mới tốt đây? Tam công tử, Dương Đô đốc kia bây giờ làm tâm phúc của Hoàng thượng, đều do ta không tốt, nói đến Vân Hòa Cư làm gì..." Hắn khóc ròng, "Để ta gánh tội thay công tử, chỉ mong Tam công tử nhặt xác cho ta!"   Tam công tử kia tên Cố Nguyên, là con út của Cố Diên Niên, được Cố phu nhân rất yêu thương, nuông chiều từ bé, suốt ngày đá gà đấu chó, ăn chơi đàng điếm, bên cạnh còn có một đám bạn xấu dụ dỗ, tính tình ngang ngược càn rỡ. Chẳng qua tất cả mọi người nể mặt mũi Cố Diên Niên nên nhiều lần bỏ qua.   Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của Chương Mậu Thần, Cố Nguyên cười ha ha: "Sợ cái gì, chỉ là một tên Dương Thiệu mà thôi, gia không sợ đâu."   Nghe lệnh của Tống Thụy, Chương Mậu Thần nghĩ đủ mọi biện pháp tiếp cận Cố Nguyên, bỏ không ít tiền trên người hắn, bây giờ chính là thời điểm vỗ béo làm thịt. Chương Mậu Thần đưa tay lau mồ hôi: "Ta chỉ sợ Đô đốc kia không buông tha, liên lụy đến Tam công tử, dù sao bây giờ cũng không giống ngày xưa, lỡ như Tam công tử bị Đô đốc trách phạt, vậy phải làm thế nào mới được đây, ta sợ không chịu trách nhiệm nổi!"   Cố Nguyên sầm mặt.   Hai vị công tử bên cạnh vội vàng nói: "Chương công tử, ngươi nói cái gì đó? Nghĩ hắn sẽ sợ Dương Đô đốc kia ư? Quả thật là làm trò cười cho thiên hạ! Lúc Cố đại nhân phụ tá cho tiên hoàng, Dương Đô đốc kia còn đang bú sữa đó, nói đến cống hiến cho Đại Yên, ai mà vượt qua được Cố đại nhân?"   "Còn không phải sao? Dương Thiệu kia có tài đức gì..."   Lúc này âm thanh của Trần Tố truyền từ bên ngoài vào: "Nói, rốt cuộc người nào sai ngươi? Ta thấy ngươi cũng không phải là người mới, nếu không phải cố ý sao lại đụng vào xe ngựa?"   Cố Nguyên từ trên xe nhảy xuống, quát to: "Gì hả, xa phu của lão tử đánh xe như thế nào, đến phiên ngươi dạy dỗ à?"   Trần Tố ngẩng đầu, nhìn công tử đối diện, hơi sững sờ.   Tên kia vậy mà là con trai của Cố Diên Niên Cố Nguyên.   Hắn lập tức không biết nên nói thế nào, dù sao Cố Diên Niên cũng là lão thần hai triều, bản thân Dương Thiệu gặp được ông ấy cũng cho mấy phần mặt mũi.   Thời điểm còn Trần Tố do dự, Dương Thiệu từ trên xe xuống.   Nhìn dáng vẻ của hắn vô cùng đáng sợ, Kỷ Dao sợ xảy ra chuyện, vội vàng theo phía sau.   Bởi vì là lại mặt cho nên Kỷ Dao ăn mặc vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc áo tay mỏng thêu mẫu đơn, váy trắng thêu lá bạc cành vàng rủ xuống, thắt đai ngọc trắng, trên cổ tay đeo chiếc vòng vàng, mép váy có tua rũ, tóc đen chải thành búi tóc đọa mã, cài lớp lớp ngọc châu.   Nhưng mà cả người phú quý cũng không thể che lấp sự xinh đẹp của nàng, trái lại còn tôn lên thêm, tựa như Bách Hoa tiên tử.   Nhất thời Cố Nguyên trợn tròn đôi mắt, miệng cũng ngoác ra.   Dương Thiệu giận dữ, đưa tay kéo Kỷ Dao ra sau, thấp giọng hỏi: "Nàng ra đây là gì?"   "Thiếp sợ chàng..."   "Trở về đi, ta sẽ tự xử lý."   Âm thanh của hắn cực kì nghiêm túc, Kỷ Dao đành phải xoay người trở về trong xe.   "Đây là xe của ngươi?" Dương Thiệu chau mày.   Cố Nguyên lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: "Đúng vậy, vừa rồi xe của Dương Đô đốc quá chậm chạm, xa phu nhất thời vô ý đụng vào, xin Dương Đô đốc chớ để ý."   Nhất thời vô ý?   Đường rộng như vậy, đủ cho hai chiếc xe đi song song, vì sao lại đụng vào nhau? Lực còn mạnh như vậy, nếu vừa rồi không phải hắn đỡ Kỷ Dao, nhất định nàng sẽ bị thương. Nhưng hắn không thù không oán với Cố Diên Niên.... Dương Thiệu nhìn về phía xa phu: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói cặn kẽ ra."   Giọng điệu lạnh lùng, toàn thân xa phu phát run: "Là tiểu nhân không cẩn thận, không phải cố ý..."   "Dương Đô đốc, đã nói nhất thời vô ý, sao ngươi còn chưa bỏ qua?" Ngươi nhìn thử đi, ngươi không bị thương, phu nhân ngươi cũng không bị thương, sao cứ nắm lấy mà hỏi?" Cố Nguyên khinh khinh, "Hay là ngươi cho một con số, ta bồi thường cho Dương Đô đốc uống rượu, ngươi thấy thế nào?"   Dương Thiệu mỉm cười.   Một lát sau, hắn giương tay lên: "Bắt tất cả đến Hình bộ, bao gồm người ở trên xe."   "Ngươi dám!" Cố Nguyên giận dữ, "Ngươi dựa vào cái gì mà bắt người? Gia còn có xã giao, không rảnh đến Hình bộ gì đó với ngươi."   Trần Tố đã vặn tay hắn ra sau lưng.   Bản thân Cố Nguyên này cũng chẳng có công danh gì, tất cả đều ỷ vào mặt mũi Cố Diên Niên, dám vô lễ với chủ tử nhà mình, không biết ai cho lá gan đó!   Cố Nguyên bị đau liền kêu lên thảm thiết, nói với người hầu: "Nhanh chóng đi nói cho cha ta biết, Dương Thiệu này dám bắt người lung tung trên đường phố, không coi luật pháp ra gì!"   Người hầu nhanh chóng chạy đi.   Bọn người Hứa Như Nam kéo những người khác trên xe xuống, bao gồm cả xa phu, giải đến Hình bộ.   Kỷ Dao ở trên xe đều nhìn thấy được, thấy Dương Thiệu trở về, thấp giọng nói: "Đó thật sự do Cố Nguyên gây ra à?"   "Không biết, chắc không phải." Giọng điệu Dương Thiệu lạnh nhạt, "Chỉ là cho hắn một bài học."   "Nhưng hắn là con trai của Cố Diên Niên."   "Vậy thì thật khéo."   Lời này có hơi khó hiểu, Kỷ Dao kinh ngạc: "Vì sao lại thật khéo?"   Dương Thiệu không đáp, đưa tay véo mặt của nàng: "Hôm nay nàng ăn mặc quá rực rỡ."   Chuyện gì đây, đột nhiên lại nói câu này.   Kỷ Dao vẫn rất tò mò, kết quả hắn lại cúi đầu xuống hôn nàng.   Chuyện Cố Nguyên bị bắt tới Hình bộ nhanh chóng truyền vào tai Cố phu nhân, bà nhanh chóng đi đến thư phòng của Cố Diên Niên.   "Lão gia, ông có biết hay không..."   Đương nhiên Cố Diên Niên đã sớm biết, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tên mất dạy, ngày nào cũng gây rắc rối bên ngoài, đáng đời hắn!"   "Trời ơi, lão gia, hắn có thể gây nên chuyện gì? Hắn làm đều là trò đùa trẻ con, uống rượu với người khác, đá gà, có khi nào gây ra họa lớn chưa? Tính tình của hắn thiếp hiểu được, hắn không dám đâu, chuyện lần này cũng là ngoài ý muốn." Cố phu nhân nắm chặt tay áo Cố Niên Diên, "Xe ngựa va chạm sao đến mức phải bắt đến Hình bộ hả? Lão gia, ông nhanh chóng đi gặp Dương Đô đốc, nói cho rõ ràng, để hắn nương tay cho!"   “Cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe vì kiểu tranh chấp này mà ồn ào đến Hình bộ, nhiều lắm chỉ là bồi thường chút bạc, nghe nói cũng không có người bị thương, thế mà còn bắt đến Hình bộ, không phải là Dương Thiệu cố ý làm khó sao?"   Lời kiểu này nói ra từ miệng thê tử, sắc mặt Cố Diên Niên không kiềm được trầm xuống.   Dương Thiệu đúng là chuyện bé xé ra to!   Biết rõ Cố Nguyên là con của hắn, thế mà còn bắt đến Hình bộ, đây là muốn cho các vị quan viên biết Dương Thiệu hắn lợi hại, cũng để cho Cố Diên Niên biết, hào quang của ông không còn nữa.   Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp!   Cố Diên Niên vung tay áo đi ra khỏi thư phòng.   Cố phu nhân ở phía sau kêu lên: "Lão gia, lão gia, chàng tính đi đâu? Nhất định phải cứu Nguyên nhi ra."   Trên thực tế, Cố Nguyên cũng không bị giam bao lâu thì đã nhanh chóng được thả ra.   Bởi vì xa phu kia chết ngoài ý muốn, thế mà uống thuốc độc chết, sau đó Hình bộ điều tra một chút mới biết, xa phu này chết trên đường tới, hắn vừa chết, đương nhiên cũng không tra được lý do vì sao.   Nhưng mà Dương Thiệu lại không nể mặt mũi Cố Diên Niên như vậy, những năm gần đầy Cố Diên Niên có không ít người ủng hộ, thi nhau nhắm vào Dương Thiệu, diễn biến ngày càng mãnh liệt.   Tống Thụy dựa vào ghế, vuốt ve ly rượu: "Có lẽ Hoàng thượng vẫn còn thiên vị Dương Thiệu nhỉ?"   Vương Hi nói: "Đúng vậy, Hoàng thượng làm như không thấy những vạch tội kia, rất nhiều thần tử đã vô cùng thất vọng, thuộc hạ nghe nói Cố Diên Niên đã tự mình đi gặp mấy vị tướng quân..."   Khóe miệng Tống Thụy nhếch lên.   Cả đời Cố Diên Niên thuận buồm xuôi gió, mười sáu tuổi trúng cử, sau khi thi đình thì đậu Trạng Nguyên, tiếp đó thẳng tới mây xanh, chừng ba mươi tuổi yên ổn ở vị trí Lại bộ Thượng thư, địa vị trên cao. Phụ hoàng đối với ông ta như người nhà, bách quan đều kính sợ ông ta, làm sao ông ta chịu được sỉ nhục này?   Dù sao Dương Thiệu cũng mới hai mươi tuổi, vậy mà ngồi lên đầu của ông ta.   Tống Thụy nâng ly uống một ngụm, chỉ mong có thể cho Dương Thiệu nếm mùi đau khổ, không phải hắn thoải mái lắm sao? Tân hôn hạnh phúc...   Nghĩ đến việc mỗi đêm hắn ta ôm Kỷ Dao trong ngực, bỗng nhiên Tống Thụy ném ly rượu xuống đất.   Nhưng mà Dương Thiệu cũng không thèm để ý tới, những ngày này đang là thời gian nghỉ ngơi, nhìn sắc trời rất đẹp, đám người đua nhau ra ngoài đạp thanh, hắn cũng dự định đưa Kỷ Dao đi dạo chơi.   "Chờ lát nữa để Trần Tố chuẩn bị, rồi mời vợ chồng Dục Thiện, thêm Tán Minh đi chung." Hai người mới thức dậy, còn chưa xuống giường, Dương Thiệu đã ôm Kỷ Dao nói, "Không phải nàng biết câu cá sao? Lát nữa đến hồ Trân Châu câu cá cho ta ăn."   Kỷ Dao giận dỗi: "Đi chơi để sai bảo thiếp đó à?"   Gần đây nàng thường xuyên uống canh đại bổ, thân thể hơi mũm mĩm một chút, sắc mặt càng hồng hào, tựa như cánh hoa đào.   Dương Thiệu đưa tay gạt mấy sợi tóc trên gò má của nàng, hôn một cái nói: "Nàng câu cá, ta nướng cá cho nàng ăn."   "Vậy thì còn được." Kỷ Dao hưởng thụ nụ hôn của hắn, đột nhiên hỏi: "Có phải sẽ cưỡi ngựa đi không? Nói mới nhớ, con ngựa kia của thiếp thế nào rồi?"   "Đã sớm chữa khỏi rồi, còn mập thêm một chút."   Kỷ Dao vui vẻ: "Vậy chúng ta cưỡi ngựa chung đi, đúng rồi, Mộc Hương..." Nàng dự định bảo Mộc Hương lấy đồ trước đó ra.   Nhắc đến chuyện này, Dương Thiệu lập tức nhớ chuyện đi săn, nàng mặc kỵ xạ phục màu đỏ anh đào, đường cong hiện ra, vừa xuất hiện đã khiến bọn công tử thi nhau ngắm nhìn, mặc dù biết nữ vi duyệt kỷ giả dung*, lúc đó nàng ăn mặc xinh đẹp cũng vì mình nhưng vẫn không nén được có chút không vui.   *con gái trang điểm vì người yêu.   "Kỵ xạ phục của nàng nhất định mặc không vừa," Dương Thiệu thản nhiên nói, "Bảo nàng ta đi mua bộ mới đi."   Đúng là có béo thêm một chút, Kỷ Dao lập tức gọi Mộc Hương tới.   Hai vị chủ tử còn nằm trên giường, phu nhân vén mái tóc đen nhánh lên, làm bật lên nhan sắc vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong veo ánh nước, từ kẽ hở chăn mền có thể đoán được đang được cô gia ôm. Cô gia ở phía sau nên không nhìn ra biểu cảm, nhưng Mộc Hương vẫn có thể cảm giác được sự uy nghiêm.   Nàng cúi đầu xuống cung kính nói: "Phu nhân có gì dặn dò?"   "Ngươi cầm kỵ xạ phục ban đầu của ta đi mua một bộ mới..." Bởi vì không kịp nữa, nàng vẫn cảm thấy để tú nương trong phủ làm mới phù hợp, như vậy sẽ đẹp hơn, dặn kĩ, "Nhớ rộng hơn so với trước đó một tấc*."   *mười centimet.   Mộc Hương đáp vâng, hỏi: "Phu nhân thích màu nào? Vẫn là màu đỏ anh đào sao?"   Ừ, rất đẹp, Kỷ Dao nói: "Hoặc là màu vàng oanh."   Đều là màu tươi đẹp rực rỡ, sẽ khiến nàng thành một đóa hoa ai cũng muốn cắn một cái, Dương Thiệu hơi nheo mắt lại.   Mộc Hương đã biết, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghe tiếng cô gia: "Rộng hai tấc."   Mộc Hương sửng sốt một chút.   Kỷ Dao cũng sững sờ: "Cái gì mà hai tấc? Thiếp béo như thế lúc nào?"   "Nàng rõ hơn, hay ta rõ hơn?" Dương Thiệu cau mày, nàng có sờ nhiều như hắn không?   Nhưng Kỷ Dao không phục: "Làm gì hai tấc, hôm qua thiếp mới đo qua, nhiều nhất chỉ một tấc..." Nàng mới không mập như vậy, nhưng tay nam nhân đưa tới, lập tức khiến âm thanh của nàng nghẹn trong cổ họng.   Mộc Hương thấy như vậy, đỏ mặt chạy ra ngoài.   Vừa mới đến chỗ tấm bình phong liền nghe được tiếng kêu lên, ngay sau đó chăn bị đạp ra. Nàng len lét nhìn một chút, thấy đôi chân tuyết trắng thon dài của phu nhân bị cô gia nắm trong tay, hắn cúi người xuống, phu nhân lập tức gác hai chân lên cổ cô gia.   Mộc Hương không dám tiếp tục nhìn nữa, nhanh chóng bước ra cửa.   Không cần phải nói, nhất định là giống như tối hôm qua, không biết giày vò đến khi nào, nàng nói với Bạch Quả: "Vẫn đừng nên bưng đồ ăn sáng tới..."   Bưng tới cũng nguội lạnh.