Nhưng mà, hắn gặp tỷ tỷ lúc nào?   Còn nữa, Tạ Minh Thiều này sao lại gặp được tỷ tỷ?   Kỷ Dao không thể hiểu được.   Hầu gia này là ai, ngay cả Kỷ Nguyệt cũng không rõ, lúc trước Tạ gia đưa thiệp mời tới, nàng đã cảm thấy kì lạ, không ngờ nửa đường lại gặp ca ca của Tạ Minh Xu, sau đó lại thêm một người Hầu gia. Đang nghĩ ngợi thì trong đầu hiện ra khuôn mặt khôi ngô của một nam nhân, đem so với vẻ đẹp tiềm ẩn của Tạ Minh Kha, cảm giác hắn rất khác biệt, mày sắc như kiếm, mắt phượng như sao, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toát ra cảm giác tự tin.   Thấy biểu cảm của tỷ tỷ, trong lòng Kỷ Dao lộp bộp một tiếng, thử dò hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy Hầu gia kia không tệ à?"   "Đúng vậy, không phải giúp chúng ta thoát khỏi nguy hiểm đó sao?" Kỷ Nguyệt cười một tiếng, "Lần sau gặp lại, nhất định phải cảm ơn thật tốt một chút."   Kỷ Dao cắn môi.   Không lẽ tỷ tỷ của nàng để mắt tới Dương Thiệu rồi?   Không được đâu, kiếp trước Dương Thiệu là chồng nàng đó!             Nhớ lại thời gian bọn họ thân mật với nhau, nếu như hắn thật sự cưới tỷ tỷ... Kỷ Dao bâng quơ suy nghĩ một lúc, khiến cho toàn thân khó chịu.   Nhưng mà, điều kiện của Dương Thiệu lại rất tốt, ngoài gia thế lừng lẫy, dáng người của hắn khôi ngô, võ công lại tốt, nhân phẩm cũng không tệ, nếu như hắn để ý cô gái nào, chắc chắn sẽ rất yêu thương, nói không chừng tỷ tỷ sẽ bằng lòng.   Chỗ của phụ thân, mẫu thân càng không cần phải nói.   Kiếp trước, lúc Dương Thiệu đến cầu hôn, phụ thân kinh sợ đến mức làm vỡ cái ấm trà, mẫu thân cười đến không ngậm được miệng, sau này khi nàng gả cho Dương Thiệu, mặt dày đến mức đoạn tuyệt quan hệ với nhà ngoại.   Chuyện cũ từng chút từng chút hiện lên, Kỷ Dao buồn bực muốn chết.   Mà lúc này trong Xuân Lâm Các, Tạ Minh Kha đang nghe Lý Ngọc báo cáo.   "Hầu gia đi đến rừng hoa, lúc đó Nhị công tử đang quấy rối hai vị tiểu thư Kỷ gia, Hầu gia giúp đỡ hai vị tiểu thư kia rời đi. Bây giờ đang nói chuyện với Nhị công tử, hình như muốn hoa đỗ quyên gì đó."   Ngày đó hắn bị đuổi giết, trốn trong chùa Bạch Mã, sau khi được Kỷ Nguyệt băng bó vết thương thì muốn rời đi, không ngờ lại gặp sát thủ cạnh hồ bên chân núi Lạc Nguyệt, nếu không phải Dương Thiệu ra tay giúp đỡ, chỉ e rằng đã mất mạng rồi.   Vì vậy nên hai người làm quen, trở thành bạn bè, khoảng thời gian này thường xuyên gặp mặt. Không ngờ hành động hôm nay của Dương Thiệu kì lạ như vậy, hắn thực sự thích hoa, hay có ý đồ gì khác?   Tạ Minh Kha dừng tay một chút, mực nước trên ngòi bút nhỏ xuống giấy Tuyên thành bên dưới.   Một chấm màu đen lan ra, che lấp hoa mai bên dưới, nhưng trước mắt hắn lại hiện lên gương mặt trắng bệch của Kỷ Nguyệt, ngón tay nhỏ bé của nàng dịu dàng vuốt ve vết thương xoa dịu đau đớn.   Lúc này lão phu nhân cho nha hoàn đi truyền lời.   Tạ Minh Kha đi qua đó.   "Minh Kha," lão phu nhân kêu hắn ngồi xuống, "Hôm nay thím cháu mời mấy vị cô nương tới đây làm khách, cháu dành thời gian tới xem một chút, nếu như có để ý ai, bà làm chủ cho cháu, mời bà mối đi cầu hôn."             "Cháu tạm thời chưa có ý định thành hôn."   "Cái gì mà muốn với không, Minh Kha!" Biểu cảm của lão phu nhân có vẻ nghiêm khắc, "Cháu không phải không biết cha cháu bệnh nặng, cháu đó...Không lẽ cháu không thể làm cho cha cháu vui vẻ một chút hay sao? Lần trước ở núi Ngọc, bà bảo cháu chú ý một chút, cho tới bây giờ cháu cũng không có tin tức gì! Nếu như bây giờ cháu không có hứng thú gì thì bà chọn thay cháu, nhất định sẽ chọn một người vợ hiền nương tốt, chăm lo việc bếp núc."   Sắc mặt Tạ Minh Kha lạnh nhạt: "Vẫn nên hỏi ý cha đi?"   Không nhìn ra được vui buồn, giống y chang đứa con riêng của bà, trước khi lão phu nhân gả vào Tạ gia đã không thích con trai lớn, tất cả đều vì nể mặt của Tạ lão gia, nhẫn nhịn nuôi dưỡng. Kết quả không phải con trai ruột nên không nghe lời, không chịu con dâu bà chọn, lại cưới một đứa con gái thân phận thấp hèn, sinh ra con trai! Đứa bé này, rất được lão gia yêu thích, trước khi lão gia chết, cho hắn hơn phân nửa sản nghiệp của Tạ gia, một mình hắn độc chiếm đại phòng, hơn nữa lại được Hoàng đế trọng dụng, không ai làm được gì hắn.   Lão phu nhân nghĩ đến lập tức tức giận, cố gắng nén lại nói: "Bà sẽ tự bàn bạc với cha cháu, chỉ muốn nhắc nhở cháu một câu, đến lúc đó đừng nói tổ mẫu này không thương cháu."   Nói xa nói gần, giống như rất ủng hộ lựa chọn của hắn.   Nhưng Tạ Minh Kha tin rằng, chỉ cần hắn chọn được, lão phu nhân chắc chắn không thích. Tất nhiên, thật ra hắn cũng không có lòng dạ nào, cũng không có cô nương nào phù hợp, nhưng làm cho bà ấy mỗi ngày một gấp thì bà ấy sẽ đi quấy rầy phụ thân đang bị bệnh.   "Tổ mẫu đã lo lắng như vậy, cháu sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút."   Lão phu nhân hơi ngạc nhiên, này là hắn đồng ý rồi? Nhất thời khá kinh ngạc: "Thật không, vậy thì tốt."   Tạ Minh Kha cáo lui.   Lão phu nhân cầm chung trà lên nhấp một ngụm, nhưng lập tức dằn mạnh lên bàn làm bọt nước văng khắp nơi.   Nói tới Tạ Minh Thiều sau khi tiễn Dương Thiệu, đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, tức giận đến mức đá mấy chậu hoa một đá.   Thật không đúng lúc, Hoài Viễn hầu lại ở trong phủ, nếu không hắn nhất định đã có thể thân mật với Kỷ Nguyệt, nhớ đến gương mặt xinh đẹp của nàng ấy, âm thanh dịu dàng lại bình tĩnh, trong lòng Tạ Minh Thiều ngứa ngáy một trận.   Hắn bước vài bước trong vườn, đột nhiên nhỏ giọng dặn dò gã sai vặt.   Gã sai vặt nghe theo.   ...   Biết được Dương Thiệu nhúng tay, ca ca không thành công, Tạ Minh Xu cũng không thể trắng trợn rời đi quá lâu, đành phải trở về rừng hoa, giả vờ giả vịt thảo luận kĩ thuật vẽ với Kỷ Nguyệt.   Nhưng Kỷ Dao đã biết âm mưu của nàng, giống y như kiếp trước, Tạ Minh Xu muốn giúp Tạ Minh Thiều chiếm được cô gái hắn ta để ý.   Thật là bản tính khó dời!   Kỷ Dao sợ phía sau còn có âm mưu mờ ám, không muốn ở lại nữa, nửa chừng tìm cớ nói đau bụng đi về.   Kỷ Nguyệt luôn yêu thương nàng, vội vàng cáo từ Tạ Minh Xu trở về Kỷ gia.   Đương nhiên đại phu khám thì không có chuyện gì, nhưng Kỷ Dao không thể hoạt động bình thường, vẫn nằm trên giường, giả vờ nghỉ ngơi.   Hôm nay Kỷ Đình Nguyên trùng hợp tìm được rùa đen lớn, cầm đến tìm Kỷ Dao.   "Nghe nói muội đau bụng? Có muốn nhìn rùa già nữa không?"   "Xem xem!" Kỷ Dao giả vờ cũng mệt, nhìn thấy rùa đen bò trên đất, nàng rướn cổ lên nhìn, "Con rùa này, một trăm năm thật sao?"   "Tất nhiên!" Kỷ Đình Nguyên nói, "Muội nhìn cái mai rùa này, lớn bao nhiêu, màu sắc ra sao, còn có mấy cái vân trên lưng, cho dù không được một trăm năm cũng nhất định được tám mươi năm."   Ban đầu Kỷ Dao chỉ muốn kéo gần khoảng cách với Kỷ Đình Nguyên, nhưng không ngờ hắn thật sự tìm được, nên có mấy phần vui vẻ, mang giày vào ngồi xổm xuống nhìn rùa đen: "A, đây chính là lão tổ tông rùa đen! Cũng không thể nuôi bừa được, muội muốn nuôi trong một cái chum nước to!"   Nàng duỗi dài hai cánh tay: "Lớn như vậy nè."   Kỷ Đình Nguyên nhăn mày: "Làm gì có cái chum nào lớn như vậy, hơn nữa, nuôi rùa đen cũng không phải chỉ nuôi trong nước, còn phải dựng cho nó một cái núi đá đi lên hít thở không khí, nếu không không thể nuôi được."   "Ca ca thật thông minh, đến chuyện này cũng biết?" Kỷ Dao nghiêng đầu nói, "Vậy huynh dẫn muội đi mua chum đi."   Kỷ Đình Nguyên lập tức cảm thấy mình tự đào hố chôn mình.   "Huynh không rảnh."   "Vậy muội sẽ nuôi trong cái chum nước, đến lúc đó nuôi chết là lỗi của huynh." Kỷ Dao nói với rùa đen, "Nếu ngươi không cẩn thận chết đi, tìm ca ca ta mà tính sổ."   Cái con bé chết tiệt này, Kỷ Đình Nguyên thiếu chút muốn xắn tay áo.   Kỷ Dao ôm bụng dựa bên giường: "Ui da, lại khó chịu nữa rồi!"   Nhìn con bé như vậy, Kỷ Đình Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ lại một con rùa đen sống đến trăm năm thực sự không dễ dàng, lỡ như bị nàng nuôi chết cũng gây ra tội, tốt xấu gì cũng là một tính mạng."   Kỷ Đình Nguyên cắn răng: "Chờ nghỉ hưu mộc lần sau đi."   "Nếu không huynh nói cho muội biết đây là rùa đen cái... hay là rùa đen đực đi?"   Kỷ Đình Nguyên chết cũng không nói với nàng, nhấc chân đi.   Ở phía sau Kỷ Dao cười nghiêng ngả.   Trước đây nàng không phát hiện, trêu chọc ca ca vui như vậy!   Nhưng cũng không thể làm quá, Kỷ Dao nghĩ thầm, phải cho huynh ấy một niềm vui nhỏ, nàng kêu Mộc Hương lấy kim chỉ, nàng muốn làm cho ca ca một cái túi thơm, sắp đến tết Đoan Ngọ rồi.   Một lần làm, làm đến bốn năm ngày.   Mặc dù Kỷ gia không tính là giàu có, nhưng bởi vì Kỷ Dao là con gái cưng của Liêu thị, được cưng chiều từ nhỏ, nàng rất ít khi thêu thùa, làm cũng chẳng ra gì, đường may xiêu vẹo, sửa lại đến mấy lần.   Có một lần còn bị đâm vào tay, Kỷ Dao bực bội quăng kim lên bàn, nhớ lại kiếp trước.   Kiếp trước nàng chính là như vậy, sau đó gả cho Dương Thiệu, kĩ năng này cũng không có tiến bộ gì, nhưng mà vì làm hắn vui lòng, giả vờ vả vịt may giày cho hắn, tay cũng bị đâm bị thương, hắn đau lòng kéo tay vào ngực, không cho phép thêu nữa. Kỷ Dao quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đời này còn có thể tìm được người tốt như vậy không.   Ai, nghĩ gì vậy, nàng cũng không thích hắn, chỉ ham mê phú quý, mà Dương Thiệu cũng không để ý nàng, nói không chừng còn muốn làm anh rể của nàng!   Nàng thở dài, cầm lấy kim may.   Đột nhiên Bạch Quả chạy vào: "Tiểu thư, có người đưa tới rất nhiều hoa!"   "Cái gì?" Kỷ Dao kinh ngạc, "Hoa gì, ai tặng?"   "Nô tỳ cũng không biết, đến mười mấy chậu."   Kỷ Dao nhanh chóng đi ra ngoài nhìn.   Quả nhiên trong sân chứa rất nhiều hoa, đỏ, trắng, tím, vàng, cái nào cũng có, nàng nhận ra đó là những loại hoa đỗ quyên, lập tức nghĩ đến Tạ Minh Thiều, không kiềm được rùng mình một cái.   Liêu thị hỏi người gác cổng: "Tại sao lại nhận? Ngươi không có đầu óc sao, người ta đưa cái gì thì nhận cái đó à?"   Gã sai vặt gác cổng ấp úng nói: "Phu nhân, tiểu nhân cũng không có cách nào, tiểu nhân nói không nhận, muốn thông báo cho phu nhân, ai ngờ bọn họ không nghe, trực tiếp đặt ở cổng, không bao lâu thì không thấy tăm hơi. Tiểu nhân cũng không thể để mấy chậu hoa này cản đường đi, sợ tới lúc đó hàng xóm đến tìm phu nhân phàn nàn."   Cũng có lý.   Liêu thị không còn cách nào: "Đem chuyển vào trước đi, để ta vào hỏi tướng công một chút."   Lúc này Kỷ Nguyệt cũng tới.   Kỷ Dao đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, chỉ e rằng là Nhị công tử Tạ gia kia tặng?"   Kỷ Nguyệt dùng tay bịt miệng nàng lại: "Suỵt, đừng nói cho nương biết, để nương khỏi lo lắng. Không có bằng chứng, không thể nói bậy, trái lại làm ảnh hưởng đến thanh danh.   Nếu truyền là ngoài, Nhị công tử Tạ gia tặng hoa cho Kỷ đại tiểu thư, chắc chắn làm cho người ta nghi ngờ hai người có quan hệ.   Kỷ Dao cũng biết vậy, nhưng thật sự không chịu đựng được Tạ Minh Thiều kia.   Hoa vẫn còn đang được chuyển vào, chậu hoa cuối cùng xinh đẹp nhất, chính là chậu đại phú quý, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.   Không đúng, hoa thì làm sao lấp lánh tỏa sáng được, cùng lắm thì màu sắc tươi đẹp một chút, Kỷ Dao tò mò đến chạm vào, nhìn một chút, đôi mắt trợn tròn. Vậy mà bên trên cành hoa treo một chuỗi trân châu, mỗi hạt đều to bằng ngón cái, tất cả đều là trân châu Nam Châu cao cấp!   Tạ Minh Thiều này, thủ đoạn còn ghê tởm hơn so với kiếp trước!   Tác giả có lời muốn nói: bất ngờ chưa   Tạ Minh Thiều: để xem số lượng trân châu...   Kỷ Dao: Ta đánh chết ngươi!