Tiễn bác sĩ Giang đi rồi, Ninh Quân Hạo lên phòng của Hoa Ngữ Nông trên lầu, lúc này cô đã được y tá đưa lên giường nghỉ ngơi. Anh đi đến bên giường, sau khi ngồi xuống liền kéo Kính Huyên đến trước mặt mình, giống như cảnh sát đang gặng hỏi người mật báo: “Nói cho ba nghe, vừa nãy chuyện con bảo trong điện thoại rốt cuộc là sao?” “Không phải do con làm mà…” Kính Huyên sợ Ninh Quân Hạo cho rằng mình làm hại Hoa Ngữ Nông ngất xỉu nên vội vàng lắc đầu phủ nhận. “Ba đang hỏi chuyện mẹ có tình nhân bên ngoài mà trước đó con nói trong điện thoại ấy, còn có chuyện mẹ đánh con là sao?” Ninh Quân Hạo nhìn dáng vẻ sợ hãi của con mình, khẽ thở dài nói. “Có, chính là mẹ hẹn với người đàn ông khác ngày mai đi ăn cơm trưa đấy, còn nữa, mẹ chưa đánh con đã ngủ mất tiêu rồi…” Kính Huyên giống như tiểu mật thám, đưa cái miệng nhỏ nhắn đến gần tai Ninh Quân Hạo, nhỏ giọng nói. Có điều, bởi vì biện pháp phòng tránh của cậu nhóc làm không được tốt cho nên toàn bộ những lời bé vừa nói không sót một chữ rơi vào trong tai Hoa Ngữ Nông. Cô vừa nghe thấy liền mặt đầy vạch đen nhìn cậu nhóc. Ninh Quân Hạo cũng không tin những lời Kính Huyên nói, có điều anh lại muốn nghe Hoa Ngữ Nông giải thích, vì thế liền xoay đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoa Ngữ Nông đang ngồi dựa vào tường. “Đấy là mẹ của em gọi điện thoại tới, muốn tối nay em đưa Kính Huyên đến gặp bà và cha, nhưng mà em nói là tối nay đã hẹn cha mẹ chồng rồi, cho nên liền đổi thành ngày mai đi ăn cơm trưa cùng bọn họ…” Tuy rằng Hoa Ngữ Nông cảm thấy lời Kính Huyên nói cực kì thái quá, nhưng nhìn thấy dáng vẻ muốn biết chân tướng của Ninh Quân Hạo, cô đành kiên nhẫn giải thích. Hiểu rõ mọi chuyện rồi, Ninh Quân Hạo liền gật đầu, hai tay đặt lên vai Kính Huyên, dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nói với cậu nhóc: “Kính Huyên, trong bụng mẹ bây giờ đang có em bé, cho nên con cần phải chăm sóc mẹ cho tốt, biết không? Không được chọc tức mẹ nữa.” Hoa Ngữ Nông nghe thấy anh nghiêm túc dạy con như vậy, trong lòng bỗng thấy rất ấm áp. “Hả? Thế sao em bé lại không đi ra đây thế ba? Nó còn muốn ở trong bụng mẹ ngây ngốc bao lâu nữa?” Kính Huyên có vẻ rất hứng thú với cục cưng trong bụng Hoa Ngữ Nông,vì thế cậu nhóc liền bò lên giường, vươn bàn tay nhỏ bé chọc chọc bụng cô, ngây thơ hỏi. “Còn phải ngốc thêm mấy tháng nữa cơ, sao vậy? Con muốn em nhanh ra bên ngoài chơi với con sao?” Hoa Ngữ Nông vuốt cái đầu nhỏ của con hỏi. “Chờ em ra rồi, con có thể bắt nạt em mà, mẹ, sau này nếu mẹ bắt nạt con, con liền bắt nạt em bé, sau đó em bé sẽ khóc ầm ĩ lên, như thế chơi rất là vui…” Kính Huyên nói xong, nét mặt liền bắt đầu chìm vào trong ảo tưởng ngược luyến tình thâm giữa ba mẹ con. Hoa Ngữ Nông: “…” Ninh Quân Hạo cũng: “…” “Kính Huyên à, mẹ bảo con này, sau này em bé sinh ra, con chính là anh đấy, biết không? Anh trai không thể bắt nạt em trai em gái được, phải yêu thương, bảo vệ em, con có hiểu không?” Hoa Ngữ Nông cảm thấy suy nghĩ của Kính Huyên thật có vấn đề, vì vậy liền nhân cơ hội giáo dục con. “Thế trong bụng mẹ là em trai hay em gái thế?” Kính Huyên vô cùng nghi hoặc với vấn đề này. “Con muốn có em trai hay em gái đây?” Hoa Ngữ Nông chưa từng nghiêm túc thảo luận vấn đề này cùng với con trai mình, hôm nay thấy thằng bé chủ động nhắc tới, cô liền hỏi lại bé. Kính Huyên vô cùng cẩn thận cúi đầu cân nhắc tự hỏi một lúc, sau đó đáp: “Con muốn có em gái, mặt em gái mềm mềm, bóp chắc sẽ rất thoải mái…” “Cái thằng bé này, con không thể thôi nghĩ cách chà đạp em đi được sao? Thật không biết điểm này con học từ ai nữa.” Hoa Ngữ Nông cực kì buồn bực nói, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Ninh Quân Hạo đang ngồi bên giường không nói một lời. “Ánh mắt của em là thế nào? Chẳng lẽ em cảm thấy điểm này của thằng bé được di truyền từ anh?” Ninh Quân Hạo nhìn thấy ánh mắt của Hoa Ngữ Nông, lập tức hỏi ngược lại cô. “Không… không phải vậy… sao em có thể nghĩ vậy được chứ… a… ha ha…” Hoa Ngữ Nông phát hiện tâm tư nho nhỏ của mình bị vạch trần, lập tức xấu hổ cười, thu hồi ánh mắt đang lén nhìn trộm anh lại. “Được rồi, anh đi trước, mẹ con hai người ở nhà chú ý một chút, bây giờ bên ngoài biệt thự đều là đám chó săn, cũng chẳng biết khi nào sẽ giải tán. Tối nay anh sẽ cho lái xe tới đón hai người ra ngoài, buổi chiều cũng đừng có đi đâu.” Nói xong, Ninh Quân Hạo đứng lên khỏi giường, nhìn về phía Hoa Ngữ Nông dặn dò. “Anh… chuẩn bị đi sao?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy Ninh Quân Hạo sắp rời đi, hình như có phần không nỡ. “Ừ.” Ánh mắt Ninh Quân Hạo cố ý né tránh tầm mắt của Hoa Ngữ Nông, nhìn Kính Huyên một chút rồi không hề quay đầu, bước nhanh ra khỏi phòng. Còn Kính Huyên thì chui vào lòng Hoa Ngữ Nông như một chú mèo nhỏ đang đi tìm cái tổ thoải mái, còn không quên ngáp một cái: “Mẹ, con mệt…” “Ngoan, vậy nằm trong lòng mẹ rồi ngủ đi.” Hoa Ngữ Nông dịu dàng đắp kín chăn cho thằng bé, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho con.… Vừa đi ra khỏi biệt thự, Ninh Quân Hạo liền bị phóng viên vây quanh, không ngừng truy hỏi. “Anh Ninh, xin hỏi mới vừa rồi trong biệt thự đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại cần có bác sĩ tới? Có phải con trai của anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?” “Anh Ninh, nghe nói đứa con này của anh là do vợ trước sinh, mọi chuyện đúng là như thế sao? Vậy người hiện tại đang ở trong biệt thự này cùng con trai anh có phải cũng chính là vợ cũ của anh không?” “Anh Ninh, xin anh hãy trả lời vấn đề của chúng tôi.” “Anh Ninh, có tin đồn rằng vì chuyện vợ trước của anh mang theo con trở về, rất có thể anh sẽ phục hôn cùng cô ấy, có chuyện này hay không?” “Anh Ninh, anh để vợ trước ở lại trong biệt thự của mình, có phải là ý muốn nói với mọi người rằng mình sẽ nối lại tình xưa với tập đoàn Hoa thị không?” Ninh Quân Hạo ngồi yên trong xe, có điều đoạn đường phía trước đều bị phóng viên chen chúc chật như nêm cối, còn có không ít máy ảnh hướng về phía này chụp liên hồi, khiến anh vô cùng khó chịu. Đúng lúc mọi người đang chờ mong câu trả lời từ Ninh Quân Hạo nhưng anh lại không thèm quan tâm thì phía trước đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đỏ phóng tới, sau khi dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp, áo quần chỉnh tề từ bên trong bước ra. Sự xuất hiện của cô gái ấy ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người.