Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, thư kí Lý cầm sổ ghi chép nói với Ninh Quân Hạo: “Tổng tài, ngày mai con của thị trưởng Triệu kết hôn, mở tiệc tối, thời gian là tám giờ, không biết anh đã có bạn gái chưa, có cần chuẩn bị lễ phục trước không?” “Đêm mai à?” Ninh Quân Hạo không chút suy nghĩ thuận miệng nói: “Cô đi hỏi trưởng phòng Trần xem sao, hỏi cô ấy đêm mai có thời gian hay không, cùng tôi đi làm việc này. Lễ phục của tôi, cô giúp tôi quyết định, còn của trưởng phòng Trần thì cô và cô ấy bàn với nhau đi.” “Tổng tài, ngài muốn để trưởng phòng Trần làm bạn gái của mình sao?” Thư kí Lý nghe vậy, có chút nghi ngờ hỏi. “Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Ninh Quân Hạo không hiểu rõ lắm, ngẩng đầu hỏi lại cô. “Vấn đề thì không to tát lắm, có điều…đây là tiệc cưới con dâu của nhà thị trưởng, có ai mang cấp dưới của mình đi tham dự bao giờ đâu, truyền ra ngoài, không chừng người khác sẽ nói tổng tài không có sức hút, ngay cả một người bạn gái để tham gia hôn lễ cùng không tìm thấy cũng nên…” Thư kí Lý cố ý tỏ vẻ buôn chuyện nói. Ninh Quân Hạo nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày hỏi: “Cuối cùng là người ta cảm thấy tôi không có sức hút, hay là cô cảm thấy tôi không có sức hút đây?” “A? Sao có thể chứ, tổng tài, ở trong mắt tôi, anh chính là người đàn ông có sức hút lớn nhất, nếu không phải tôi đã sớm kết hôn sinh con, nhất định sẽ mặt dày mày dạn theo đuổi anh cho xem, chỉ cần anh không chê tôi…” Thư kí Lý sợ bị Ninh Quân Hạo phát hiện chuyện mình cố ý nói những lời này để ngăn cản anh chọn Trần Nhược Hồng làm bạn gái, vì thế lập tức ra vẻ thành thật nói rõ quyết tâm. Ninh Quân Hạo bị lời của cô làm cho buồn cười, anh khoát tay nói: “Được rồi được rồi, tôi không có phúc được hưởng cô đâu.” “Ha ha… Tổng tài, anh đừng nói thế chứ, thật ra tôi là một người rất dịu dàng hiền thục đấy nhé.” Thư kí Lý cũng tự nở nụ cười, sau đó cô lại mở miệng. “Đúng rồi tổng tài, không phải phu nhân đã trở về ư? Sao anh không đưa cô ấy đến tham gia hôn lễ của thị trưởng? Đến lúc đó mang theo cả cậu chủ nhỏ, người một nhà cùng đi, nhất định sẽ làm mọi người hâm mộ ghen tị đến chết, tôi nghe trợ lý Lâm nói, cậu chủ nhỏ nhà anh đáng yêu vô cùng, cũng nên mang ra ngoài làm quen với mọi người nhiều một chút, thế mới tốt.” “Người một nhà?” Ninh Quân Hạo nghe vậy, hơi nhíu mày, cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó tiện tay lấy giấy ghi chú trên bàn, viết mấy con số rồi đưa cho thư kí nói: “Dựa theo số đo này, dùng sợi tơ tằm tổng hợp làm một bộ lễ phục theo yêu cầu, trước xế chiều mai bảo Lâm Tuấn Hiền đưa tới biệt thự phía Nam Hồ cho tôi.” “Vâng, tôi hiểu rồi.” Thư kí Lý cất giấy ghi chú cẩn thận, sau đó rời khỏi văn phòng. Chờ thư kí Lý đi rồi, điện thoại của Ninh Quân Hạo liền vang lên. Nhìn màn hình hiển thị là một dãy số xa lạ, anh do dự một lúc mới nhấc ống nghe, đầu bên kia điện thoại nhanh chóng vang lên một tiếng nói thanh thúy: “Ba à, con là Kính Huyên…” “Ngoan, có chuyện gì thế con?” Ninh Quân Hạo vừa nghe thấy giọng nói của Kính Huyên, tâm trạng liền lập tức tốt hẳn. “Con muốn ba cùng con đi xem buổi ra mắt phim ‘Siêu nhân ánh sáng’, đêm nay ba có rảnh không?” “Đêm nay sao? Thời gian thì đúng là có thể sắp xếp được, nhưng mà ba không thích xem phim đâu.” Ninh Quân Hạo nói thật lòng mình. “Đàn ông không thích xem phim sao có thể cùng những cô em xinh đẹp hẹn hò được chứ? Ba à, ba không thể không thích xem phim đâu, cứ quyết định vậy đi, bảy giờ tối ba nhớ về nhà đón con và mẹ đi rạp chiếu phim nhé, không được thất hẹn nha…” Kính Huyên ở bên kia điện thoại tự thay anh quyết định, sau đó mạnh mẽ cúp máy. Ninh Quân Hạo nghe thấy tiếng “tút tút” truyền tới từ đầu bên kia, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, xem ra con anh không di truyền những thứ khác từ cha nó, riêng cái tính độc đoán này lại giống y hệt. Di động im lặng được một lúc lại vang lên, lần này điện thoại không phải do người khác gọi tới mà là mẹ anh, Dương Thải Phân. Đối với điện thoại của lão phật gia, từ trước đến nay anh không dám lạnh lùng, vì thế vội vàng nhận máy: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?” “Quân Hạo, đêm nay về nhà ăn cơm đi, ba của con đi Nam Cực xem chim cánh cụt đã về rồi.” Dương Thải Phân ở đầu bên kia điện thoại nói. “Đêm nay? Nhưng mà con đã có hẹn với người khác rồi.” Lần này là thật, không phải Ninh Quân Hạo kiếm cớ từ chối mẹ. “Mặc kệ con đêm nay hẹn ai, đều hủy hết ẹ, ba của con đi ra ngoài lâu như vậy, vất vả lắm mới trở về, sao có thể không mời khách của ông ấy dùng cơm được chứ?” Giọng điệu của Dương Thải Phân có phần bất mãn, ra lệnh cưỡng chế. “Lần này thật sự là không thể mà, đêm nay con không ăn cơm cùng bố mẹ được đâu, để hai ông bà được một mình trong thế giới lãng mạn còn gì. Cứ vậy đi, con còn đang có việc, không nghe mẹ nói được nữa, chào mẹ.” Nói xong, Ninh Quân Hạo không đợi Dương Thải Phân trả lời đã cúp điện thoại.*******************Chỗ Trần Nhược Hồng bên này, bởi vì nghe bác Trương nói Ninh Quân Hạo không trở về dùng bữa tối nên cũng bỏ đi ý định qua nhà họ Ninh ăn cơm, cô ta ở trong phòng làm việc suy nghĩ tới trưa, cuối cùng cũng quyết định hẹn Hoa Ngữ Nông ra để nói chuyện, hy vọng lần này có thể giống như lần trước, dễ dàng đẩy lui Hoa Ngữ Nông. Tại biệt thự Nam Hồ, Hoa Ngữ Nông và Kính Huyên ăn cơm xong liền bắt thằng bé đi ngủ. Đợi con ngủ rồi, cô liền xuống lầu, chuẩn bị ra khỏi nhà một chuyến. Năm đó bởi vì cô và Ninh Quân Hạo ly hôn cho nên ông đã trục xuất cô ra khỏi Hoa thị, nếu giờ cô đã quyết định phục hôn cùng Ninh Quân Hạo, cô muốn đến chỗ cha mẹ, nhờ họ nói đỡ ình trước mặt ông nội, để cô có thể một lần nữa trở lại làm người nhà họ Hoa. Bảo mẫu gọi taxi tới giúp cô, sau khi lên xe, cô báo địa chỉ, xe liền đi về phía nhà họ Hoa ở khu biệt thự bên bờ sông Hướng Dương. Khi xe dừng lại trước cửa lớn của nhà họ Hoa, cô không thể kiềm chế sự kích động trong lòng mình, mũi đã có phần chua xót. Bảy năm rồi, cô đã bảy năm chưa quay trở lại căn nhà này, năm đó cô ở nước ngoài, nằm mơ cũng muốn trở về nhà, trở lại bên người cha mẹ, chỉ có điều cô không thể làm được, sự uy nghiêm của ông nội không chấp nhạn cho cô phản kháng. Đứng ở cửa một lúc lâu sau, cô mới nâng tay bấm vào chuông. Không bao lâu sau, người hầu già của nhà họ Hoa, vú Dương liền ra mở cửa, bà vừa nhìn thấy người bấm chuông là Hoa Ngữ Nông liền kinh ngạc há hốc mồm: “Cô chủ, sao lại là cô?” “Vú Dương, là cháu, cháu đã về, cha mẹ có nhà không vú?” Hoa Ngữ Nông nhìn thấy vú Dương giống như là gặp được người thân vậy, kích động đến mức nước mắt cũng rơi.