Năm giờ chiều, Ninh Quân Hạo ra khỏi tòa nhà, tài xế đã đưa xe đến trước cổng chờ anh. Thấy Ninh Quân Hạo bước đến, tài xế lập tức bước xuống, vòng ra sau giúp mở cửa xe, cung kính mời anh lên. Ninh Quân Hạo không nói một lời, yên lặng xoay người vào trong xe. Cửa vừa đóng lại, một dáng người xinh đẹp bỗng xuất hiện ngay bên cạnh. “Quân Hạo…” Người này không phải ai khác, chính là trưởng phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Hoa Đình, Trần Nhược Hồng. “Có chuyện gì?” Ninh Quân Hạo thản nhiên dời tầm mắt về phía cô ta. “Anh đang chuẩn bị đi đâu thế? Về nhà sao? Xe của em đang có chút vấn đề, em muốn đi nhờ xe đến nhà anh một lúc, hôm trước em có hẹn cùng bác gái đến nhà dùng bữa, nhân tiện cùng bác đi xem ban nhạc trình diễn.” Trần Nhược Hồng mỉm cười nhìn Ninh Quân Hạo, giống như sớm biết anh sẽ không từ chối mình. “Nhưng bây giờ tôi không trở về nhà.” Ninh Quân Hạo hơi nhíu mày, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cảm thấy hình như Trần Nhược Hồng có chút nhiệt tình quá mức đối với mẹ của mình, ít nhất anh thấy, đi cùng mẹ mình đến xem ban nhạc trình diễn không phải là việc mà một trưởng phòng quan hệ xã hội nên làm. Cho dù Trần Nhược Hồng luôn một mực nói rằng giữa họ chỉ là bạn bè, nhưng anh không cho là như vậy. Trần Nhược Hồng biết Ninh Quân Hạo đang muốn từ chối mình, sắc mặt của cô ta trở nên thất vọng khó nói, giọng điệu có chút uể oải: “Vậy thì thôi, tuy rằng lúc này là giờ tan tầm cao điểm, nhưng mà gọi một cái xe chắc là cũng không quá khó khăn.” Nói xong, cô ta liền xoay người chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Ninh Quân Hạo bỗng cảm thấy từ chối như vậy không được hay cho lắm, thế nên gọi cô ta lại, nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô qua đó trước.” Nghe vậy, Trần Nhược Hồng lập tức vui vẻ xoay người lại, nhanh chóng chui vào trong xe, ngồi bên người Ninh Quân Hạo. Xe khởi động máy, chậm rãi lao đi trên đường cái, thế nhưng bên trong không gian rộng rãi của chiếc xe lại không hề có ai cất tiếng nói một lời nào. Trần Nhược Hồng nhìn thấy biểu tình trên mặt Ninh Quân Hạo, trong lòng bỗng thấy điên cuồng không thể diễn tả nổi. Bảy năm, cô yêu anh đã bảy năm rồi, nhưng không dám để cho anh biết được. Trước giờ cô chưa bao giờ làm chuyện gì không chắc chắn, không thổ lộ cùng anh, là bởi vì cô không muốn đến lúc ấy, nhỡ anh không đồng ý, thì ngay cả cơ hội được làm việc cùng anh cũng sẽ mất đi, khi ấy, cô sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để tiếp cận anh được nữa. Mấy năm nay cô luôn tỉ mỉ sắp xếp các hành động để nắm bắt trái tim anh, nếu cô không thể để anh yêu mình, vậy thì sẽ bắt đầu từ người nhà của anh vậy. Cho nên mục tiêu đầu tiên của cô chính là mẹ của anh. Từ chỗ bác Trương biết được rất nhiều điều về tính cách và sở thích của Dương Thải Phân, cô liền từng bước tiếp cận bà, trở thành một hậu bối mà bà vô cùng yêu thích. Hiện giờ cô cũng biết Dương Thải Phân đã có chút bực mình với việc bảy năm qua Ninh Quân Hạo không hề có ý định kết hôn cùng ai, cô biết cơ hội của mình đã đến rồi, chỉ cần mấy ngày này cô ở trước mắt Dương Thải Phân biểu hiện tốt với anh, như vậy trong danh sách chọn con dâu của bà nhất định sẽ có phần của mình.