Chồng biến vợ thành lưu manh

Chương 12 : Nghệ thuật nói chuyện

Hộp đen nhạc nổi nên ầm ĩ, ánh đèn lập lòe khiến người khác phải hoa mắt. Mặc dù vậy thì không khí ở bàn của Thảo lại yên tĩnh đến quái dị, ai cũng im lặng không nói lời nào cả. Từ phía xa có hai bóng người tiến về phía bàn của họ. Là hai người một nam một nữ. Người con trai cao chừng 1m7, khuôn mặt tuấn tú, bên môi mang nụ cười nhàn nhạt. Cậu ta ôm một cô gái xinh đẹp. Cô gái kia có vẻ không tình nguyện đi theo cậu ta. Cô gái đó là Phương. Chàng trai đứng trước mặt Phong, nhàn nhạt cười: -Lâu không gặp, khỏe chứ? Khuông mặt Phong hơi tối lại, nhìn người kia: -Tao không rảnh nói chuyện với mày, cút đi. Chàng trai kia vẫn cười bình thản: -Lanh lùng vậy, bạn bè gặp nhau cũng phải chào hỏi cái chứ. Giới thiệu với mày đây là bạn gái của tao, chắc không cần phải nói tên ra nữa nhỉ?- cậu ta khiêu khích nói. Phong nắm chặt tay, nhìn Phương không cam tâm nép trong ngực chàng trai kia. Trong lòng anh thắt lại, chế giễu chính bản thân mình. Cô thế nhưng một tháng trước còn nói yêu anh, một tháng sau đứng trước mặt ang đã là bạn gái của người khác. Đám bạn Phong nhìn Phương mỉa mai, từ đầu bọn họ đã không có thiện cảm với cái cô gái hám tiền thường xuyên tỏ ra yếu đuối này. Nhưng Phong dường như vẫn rất quan tâm tới cô ta. Thấy chàng trai kia cố ý khiêu khích Phong, Khánh liền tặng cho cậu ta một ánh mắt đầy uy hiếp: -Nếu nói xong rồi thì có thể cút. -Gì chứ, tao chỉ muốn cùng Phong nói chuyện chút thôi mà, ai phiền tụi mày nhiều lời xen vào làm cái gì? -Quân, tốt nhất mày đừng có quá đáng, biến ngay đi.- Khánh nhíu mày. -Chưa nói chuyện xong đã đi dường như không được lịch sự cho lắm.- Phong đột nhiên lên tiếng. Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên không nghĩ anh lại nói như vậy. Phong lấy lại bình tĩnh, cười nhàn nhạt: -Tao cũng muốn giới thiệu bạn gái.- Nói rồi dang tay ra ôm Thảo – Cô ấy là Thảo, chủ tịch hội học sinh trường tao. Anh nhấn mạnh hai chữ bạn gái thành công thấy Phương khẽ run lên. Quân cảm nhận được điều đó nhưng anh không quan tâm chỉ hứng thú bừng bừng nhìn Thảo. Khuôn mặt tầm thường, quần áo quê mùa, tóc tai rất tùy ý, nhìn không ra cô gái này có điểm gì khiến người khác yêu thích cho được. Anh mỉa mai: -Không phải chứ, sao mắt mày lại kém như vậy? Không phải đói quá ăn quàng đấy chứ? Thảo ngồi bên cạnh Phong từ nãy đến giờ đều không nói gì, cô nhận ra giữa Phong và Quân chắc chắn có vấn đề, liền bày ra khuôn mặt xem trò vui. Chỉ là không ngờ Phong lại lôi cô vào. Cảm giác bị người ta lợi dụng không dễ chịu chút nào nhưng ai bảo cô bây giờ là bạn gái anh nên đành phải chấp nhận thôi. Thảo vốn luôn sống theo nguyên tắc ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, ngươi phạm ta, ta liền cho ngươi chết không toàn thây. Quân mới gặp đã muốn đả kích cô, nếu cô để yên chẳng phải sẽ khiến đám người muốn xem diễn trò kia thất vọng hay sao? Thảo cười: -A, Phong, mắt anh kém thật sao?- Tuy hỏi nhưng lại không để Phong trả lời- Cũng phải chứ nếu không sao tự dưng lại đi nói chuyện với… khuyển(chó) làm chi. Quân sững lại, nhìn Thảo: -Cậu mới gặp tôi lần đầu đã nói tôi là chó rồi sao? Có phải vô văn hóa quá không? -Tôi không nói cậu. -Ồ, không lẽ cậu bảo người khác sao? Thảo cười rất vui vẻ: -Tôi nói Khuyến, không phải Khuyển, nếu cậu đánh đồng mình với chó tôi cũng không có cách nào khác. Quân cười khẩy: -Trên đời này còn có người tên kỳ lạ vậy sao? Không hiểu ai không có não nghĩ ra cái tên xấu như vậy. Trang im lặng đã lâu chợt tủm tỉm cười: -Đừng nói vậy chứ. Nguyễn Khuyến là một con người rất đáng kính trọng đấy nhé. Cậu giỏi văn hóa không lẽ nào lại không biết ông ấy? Mà tôi nghe nói học trò giỏi văn, hóa thì yếu sinh, lí cậu giỏi cái nào? Lời của Trang lại càng sâu cay. Giỏi cái nào thì dốt cái kia, cho dù thừa nhận thế nào cũng chẳng khác gì tự vả vào mặt mình. Huống chi sinh, lí đọc liền lại thì mang một nghĩa khác hẳn. -Tôi không thể giỏi cả hai sao? -Nhưng cậu không biết cả Nguyễn Khuyến kìa. Vậy là cậu kém văn, hóa? -Tôi có giáo dục đàng hoàng. -Vậy cậu yếu sinh lí? Lời Trang vừa dứt trong bàn đã có người ôm bụng cười ra nước mắt. Không thể phủ nhận trình độ nói kháy người khác của Trang đã đạt đến mức nội công thâm hậu. Thế mới biết nghệ thuật nói chuyện là gì? Đó chính là dùng lời nói khiến người ta phải chết trong câm nín. Trang cũng đâu muốn làm khó Quân chỉ là cậu ta dám động tới Cỏ Cỏ thì không thể tha thứ được. Quân mặt mũi tím bầm âm thầm nghiến răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt tủm tỉm cười của Trang với Thảo. Được rồi, hai người này khuôn mặt tầm thường nhưng đầu óc không tầm thường chút nào. Anh nhất định sẽ nhớ họ thật kỹ, nhất định sẽ tím họ tính sổ. Quân tức giận kéo Phương bỏ đi. Phương quay đầu lại nhìn Thảo, trong mắt chứa đầy ganh ghét. Cái người này là chị của Thu An. Đám bạn Phong nhìn Quân bỏ đi trong câm lặng không khỏi cảm thương với cậu ta. Một người đàn ông mà bị nói là yếu… thì là nỗi nhục tuyệt không thể chấp nhận được. Có trách thì trách cậu ta đụng ai không đụng lại đụng ngay hai “lãnh đạo cấp cao” của trường bọn họ, hậu quả đương nhiên là không nhỏ chút nào. Được rồi, họ không thể phủ nhận họ thật sự thích hai vị chị dâu này rồi.