Thùy Thùy giật nhẹ một góc đồ bơi của Quỳnh Quỳnh, cô bé đã hơi tin rồi, người ba ruột này thật đáng thương, đầu chảy máu mà vẫn muốn nhanh chóng nhận bọn nhỏ: “Quỳnh Quỳnh, là ba ruột đó.” Giọng nói nhát gan thấp dần, lại vang tới tai Thanh Thu, khiến cô bất giác dừng bước chân, bọn nhỏ cuối cùng vẫn muốn có một người ba ruột thịt, đó là khát vọng của bọn nhỏ từ khi hiểu chuyện đến nay, mong chờ đã lâu, lúc này cô thực sự vẫn muốn mập mờ trong thế giới của bọn nhỏ sao? Thế thì tàn nhẫn quá, cũng không công bằng với bọn nhỏ. Khi cô chần chừ, người đàn ông phía sau bất chấp tất cả mà bước nhanh đến, có lẽ chính vì bọn nhỏ nhận anh, anh không nghĩ gì cả, chính vì mục đích này mà xông về phía Thanh Thu, thấy phía trước có bóng người, Thanh Thu mới tranh ra đã bị Lê Minh Tùng ôm vào lòng, chân anh bị thương, đầu anh bị thương, nhưng cánh tay và lồng ngực không hề bị thương. Quay qua người anh, khi cô bất đắc dĩ phải đối diện với anh, khuôn mặt tuấn tú của anh cúi xuống, dưới ánh nắng mặt trời, bốn bờ môi căng bóng, trong lúc Thanh Thu đang hoảng hốt thì Lê Minh Tùng đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng xuống. Nhẹ nhàng mà dường như có chút thương tiếc, anh nhắm mắt lại, cô là mẹ của bọn nhỏ, anh hôn cô, là lẽ thường tình. Tối qua, anh còn đòi hỏi cô mà. Nhưng vì Phương Thu mà rời đi. Phương Thu, nghĩ đến Phương Thu là lại đau, thế nên cái hôn này chỉ là như cánh chim nhạn vừa đậu lại bay đi, bởi vì anh nhớ đến Phương Thu, nếu không có Phương Thu thì không có những vết thương trên người anh, nhưng tất cả cứ xảy ra một cách tự nhiên. Hai đôi bàn tay nhỏ cùng vỗ tay: “Mẹ và ba ruột chơi trò hôn nhau rồi, mẹ và ba ruột chơi trò hôn nhau rồi...” Hô hoán không ngừng, dường như đây là một tin tức quan trọng lắm vậy, hơn nữa vốn không quan tâm ánh mắt những người xung quanh. Xong, hình tượng của cô, Thanh Thu vội vàng tránh xa Lê Minh Tùng, cúi thấp đầu, không nói câu nào. “Mẹ, có phải chú ấy là ba ruột của bọn con không?” Thanh Thu xấu hổ đỏ mặt lên, may mà Lê Minh Tùng vừa nãy như chuồn chuồn lướt qua mặt nước: “Được rồi, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, bây giờ có thể về khách sạn rồi.” Lê Minh Tùng lại cười nhìn hai cô con gái yêu quý mặc bộ đồ bơi, anh liền tự nhiên vui trong lòng, lại quay sang Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh lại giang hai cánh tay ra lần nữa: “Nào, để ba ôm các con một cái.” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không muốn gì, dù sao có ba ruột là tốt rồi, nếu mẹ đã hôn môi ba ruột rồi, bọn nhỏ đương nhiên cũng hưởng thụ niềm vui muốn có một người ba ruột, thế là lập tức ép hết những nghi vấn từ tận đáy lòng đi, hai cô bé đều muốn thử cảm giác được ba ruột ôm, vừa rồi không tính, vừa rồi vẫn chưa xác định anh là ba ruột, bây giờ thì chắc chắn rồi. Suy nghĩ, hai cặp chân nhỏ chạy như bay đến Lê Minh Tùng, vừa chạy vừa hô: “Chúng ta có ba ruột rồi, chúng ta có ba ruột rồi.” Chính mắt thấy bọn nhỏ vui mừng, Thanh Thu cuối cùng cũng cười, đây là lần cô cười tươi nhất từ rất lâu đến nay rồi. Luôn không ngờ rằng Lê Minh Tùng sau khi biết tất cả sẽ phản ứng như vậy, nếu sớm biết vậy thì cô đã nói sớm hơn. Hoặc là bây giờ cũng đã muộn rồi, sau bao lâu mới biết, kết quả là bọn nhỏ lại thỏa mãn như vậy. Nhìn hình ảnh Lê Minh Tùng ôm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, thậm chí cô nghĩ, chỉ cần không để các con không bị người khác nói là “con hoang”, thì cho dù anh không lấy cô, cho dù cô không có thân phận gì thì cô cũng cam lòng. Chỉ cần các con hạnh phúc là được rồi. Quay một vòng rồi lại một vòng nữa cũng không biết anh lấy đâu ra sức mạnh mà ôm hai đứa nhỏ xoay mấy vòng mà không đỏ mặt không thở gấp, ngược lại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lại hơi chóng mặt, giống cô vậy, vừa xoay đã chóng mặt: “Ba ruột, mau dừng lại, con chóng mặt rồi.” “Con cũng thế.” Lê Minh Tùng lúc này mới dừng lại nhưng không buông tay, bế hai đứa đến chỗ Thanh Thu: “Đi thôi, chúng ta quay về khách sạn.” “Tách tách” hai người nước ngoài đó lại bắt đầu chụp ảnh, nhưng lần này Thanh Thu không ngăn lại nữa, chỉ muốn đi nhanh về khách sạn, tất cả vừa xảy ra khiến cô đến bây giờ vẫn như trong mơ vậy, cuối cùng anh đã nhận các con. Nhận rồi. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô vẫn giống như một đám mây lơ lửng, giữa cô và anh có quá nhiều cách trở không thể vượt qua, không biết có thể vượt qua hay không, nhưng cô sẽ cố gắng vì bọn nhỏ. “Tổng giám đốc, vết thương của anh...” Cách đó không xa, Tiểu Ngô đã chạy tới, màu máu trên trán Lê Minh Tùng ở xa cũng có thể nhìn thấy. Chuyện vừa xảy ra thật là ấm áp, ấm áp tới mức khiến cô không nhịn được bước lên phía trước làm phiền, nhưng vết thương của anh khiến anh không thể không ra mặt. “Mang hộp thuốc, đến khách sạn thay băng.” “Vâng.” Tiểu Ngô chạy ra xe lấy, Thanh Thu và Lê Minh Tùng vai kề vai đi về phía trước, bọn nhỏ đã trượt từ trên người anh xuống, vui vẻ tung tăng đi về phía trước, hai bọn nhóc vẫn chìm đắm trong niềm vui có ba ruột mà chưa tỉnh lại. Gió nhẹ lướt qua mặt, thổi vào những sợi tóc nhẹ nhàng bay lên, cô không nhìn anh, chỉ thấp giọng nói: “Lê Minh Tùng, anh chắc chắn muốn nhận con chưa?” “Anh chắc.” Anh nói vô cùng chắc chắn. “Anh không sợ em lừa anh sao?” Cứ nghĩ rằng anh chí ít cũng phải làm giám định nhóm máu gì đó mới nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng anh ấy không làm, cứ vậy mà chạy từ thành phố F đến để nhận các con, điều này khiến cô rất bất ngờ. “Trước kia khi em lừa anh anh đã tin rồi, thế mà bây giờ khi em nói thật anh còn có thể nghi ngờ sao?” Đúng vậy, trước đây khi cô lừa anh, anh thực sự tin tưởng. Không nói được lời nào, câu trả lời của anh thật sự đã đủ sắc bén rồi. “Em hy vọng anh có thể cho các con hạnh phúc, bằng không thì đừng nhận chúng nữa, nếu bây giờ anh đổi ý vẫn kịp, lát nữa đến khách sạn em sẽ nói với các con là anh nói đùa với chúng.” Tay anh đột nhiên nắm lấy vai cô, quay người cô lại để cô nhìn trực tiếp vào mắt anh: “Trọng Thanh Thu, em rất ngốc em có biết không?” Cô ngốc sao? Cô không biết, cũng không có cảm giác này. “Người con gái khác đều tính trăm phương nghìn kế để có con với anh, sau đó nhờ phúc con mà làm vợ của anh, nhưng chỉ có em có thai mà không nói cho anh biết, còn tự sinh con một mình chăm sóc mấy năm nay, đáng lẽ ra em phải nói sớm cho anh biết.” Lúc đầu ông đã nói với anh phải có trách nhiệm với cô, ông viết di chúc rất rõ ràng nhưng lúc đầu cô cứ cứng đầu lừa gạt anh. Đẩy tay anh ra: “Lê Minh Tùng, đừng dối lòng nữa, trong lòng anh có ai anh rõ hơn em, người chồng em muốn tuyệt đối không phải là đàn ông không yêu em, thế nên em không mong anh thật sự lấy em, cũng không mong anh sẽ yêu em đối tốt với em, em chỉ muốn anh một lòng một dạ đối xử tốt với các con là được.” Đem sự thật lòng của cô bày cho anh coi, chỉ là không muốn các con nhận phải tổn thương gì, nhưng lời của cô khiến tim anh đập mạnh: “Thanh Thu, anh xin lỗi.” Cô nói đúng, trong lòng anh bây giờ đúng là có Phương Thu, người anh đang yêu cũng là Phương Thu, trước đây cứ muốn Thanh Thu bước vào thế giới của anh rồi từ từ quên Phương Thu, nhưng Phương Thu đã quay về rồi. Hơn nữa, Phong Thiếu Dương không tốt với Phương Thu. Điều này dường như là một bước ngoặt. Nhưng Thanh Thu đã có con của anh. Chuyện này là một mớ hỗn loạn như thế nào, Lê Minh Tùng chỉ thấy đau đầu, chuyện đầu tiên khi ra viện chính là phải tìm thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đã biết bọn nhỏ là con anh, thế thì anh sẽ cho bọn nhỏ một cuộc sống tốt nhất, trước kia bọn nhỏ sống trong thế giới không có ba ruột, thể xác và tinh thần đều không được tốt, bọn nhỏ chịu quá nhiều uất ức rồi, nhưng bây giờ sau khi anh nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh mới thấy khó mà đối mặt với Thanh Thu. “Anh không có lỗi với bọn nhỏ là được, còn về em thực sự không sao cả.” Đã quen với sự lạnh nhạt của thế gian này rồi, chỉ là cô vẫn không hiểu tại sao Bùi Minh Vũ lại nói cho anh biết tung tích của cô? “Sẽ không đâu, anh muốn đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến biệt thự nhà họ Lê.” “Nhưng em không muốn đi.” Bây giờ loạn như vậy, các con cộng thêm Phương Thu, tất cả đều rất loạn, cô thực sự không thích hợp để bước vào thế giới của anh bây giờ, nhìn anh vì Phương Thu mà đánh nhau là đã rõ cả rồi, cô không phải kẻ ngốc, trước giờ đều không phải. “Nhưng các con cần có em.” “Vậy đừng đưa các con đi, em muốn ở cùng chúng, Lê Minh Tùng, chỉ cần thỉnh thoảng anh xuất hiện để các con biết chúng có người ba ruột như anh là được.” “Chỉ đơn giản như vậy?” “Đúng vậy.” Đó là khi cô nói với anh ước nguyện ban đầu và mục đích của cô, chỉ muốn cho bọn nhỏ biết ba ruột thật sự của chúng, hơn nữa lại rất gần chúng. “Nhưng anh, trước tiên là ba ruột của bọn nhỏ, chuyện này anh không đồng ý, anh phải mang bọn nhỏ về nhà họ Lê.” “Không được.” “Cứ quyết định như vậy đi.” Lê Minh Tùng mạnh mẽ, trực tiếp bác bỏ Thanh Thu, sau đó khập khễnh đuổi theo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Con yêu, để ba nắm tay đi cùng các con.” Hai đứa nhóc lập tức dừng lại, trước tiên hai bên phối hợp rất ăn ý dắt tay Lê Minh Tùng, sau đó Thùy Thùy thấp giọng nói: “Ba ruột, hình như mẹ không vui, cho nên vừa rồi con và Quỳnh Quỳnh lại cho ba một cơ hội đó, ba ruột, ba phải làm mẹ vui đó, mẹ vì bọn con mà đã chịu rất nhiều thiệt thòi, ba không biết đâu, có một lần hai bọn con sốt cao, mẹ vội vàng gọi xe đưa bọn con đi bệnh viện, lo lắng tới mức lăn từ cầu thang xuống, chân bị thương, bị thương nặng hơn ba bây giờ, không thể đi được, nhưng mẹ phải đưa bọn con đến bệnh viện, kết quả là mẹ cũng phải nằm viện rất lâu.” Người con gái bé nhỏ Trọng Thanh Thu này rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà anh không biết nữa, vừa nghe mà tim anh run lên: “Quỳnh Quỳnh, lúc đó con mấy tuổi?” “Chính là chuyện năm trước, dì Sinh còn biết rất nhiều chuyện khi bọn con còn nhỏ nữa, nhưng con và Thùy Thùy đều quên rồi.”