“Ừm, chúng ta đi chờ xe.”
Không đến bến xe là tốt nhất, để Lê Minh Tùng không tìm được chút manh mối mà bọn họ rời đi nào.
Thật là may mắn, dường như sau khi cô quyết định đến đảo Hỏa Sơn tất cả đều rất thuận lợi, vừa đến ngã rẽ, chỉ đợi hai phút, xe buýt đến đảo Hỏa Sơn đã tới, vẫy tay, mang theo hai đứa bé lên xe, nhân viên soát vé cố ý đổi cho chúng hai ghế ở đằng trước một chút, dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến đó ngồi, vừa ngồi xuống đã để cảm xúc lắng xuống, mọi lăn tăn cũng tạm dừng lại, chỉ thầm nghĩ về những điều tuyệt vời của riêng mình.
Xe nhanh chóng đi ra khỏi khu trung tâm thành phố F, bỏ lại những ồn ào náo động sau lưng, Thùy Thùy phấn khích nhìn ra ngoài cửa xe, “Mẹ, mẹ nhìn bông hoa kia đi, đẹp quá.”
Đó là một vườn hoa cúc dại lớn, màu vàng rực dưới ánh mặt trời chỉ cho thấy vẻ tuyệt đẹp, đưa máy ảnh cho Quỳnh Quỳnh, để bọn trẻ đi chụp ảnh, đến lúc đó ảnh nào muốn giữ thì để lại, không thích thì xóa đi, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được, cái máy ảnh này là quà sinh nhật mà Hoàng Cảnh Hưng mua cho cô năm đó, đã bao năm, chỉ là luyến tiếc không muốn vứt đi, không phải là luyến tiếc quá khứ cùng Hoàng Cảnh Hưng mà là không nỡ lại mua thứ đồ tốn cả mấy triệu như thế.
Hai khuôn mặt nhỏ đều dán trên cửa xe, phấn khích quá, đây là lần đầu tiên cô dẫn bọn trẻ cùng rời khỏi thành phố F đi du lịch, nhìn dáng vẻ vui vẻ của bọn trẻ cô thực sự rất áy náy, trước đây cô ít trò chuyện cùng chúng quá.
“Mẹ, điện thoại của mẹ kêu kìa.” Đang mải nhìn một gốc cây đa già đổ nghiêng, Quỳnh Quỳnh giật nhẹ vạt áo của cô nhắc cô.
Thanh Thu lúc này mới tỉnh lại, vội lấy điện thoại ra, cho rằng sẽ là điện thoại của Tiểu Ngô, lại không ngờ lại là Bùi Minh Vũ: “Minh Vũ, về bao giờ thế?” Giọng nói mang theo ý cười, tâm trạng cô hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, đi cùng bọn chúng tâm trạng đương nhiên sẽ tốt rồi.
“Bíp bíp…” Tiếng còi xe vang trời, cho dù là ngồi trong xe đóng kín cũng nghe thấy.
“Mẹ, mẹ nhìn chiếc xe kia đi, suýt nữa thì đụng vào xe chúng ta rồi.” Ngón tay nhỏ nhắn của Thùy Thùy chỉ vào một chiếc xe việt dã ngoài cửa xe, trong lúc bất chợt đi sát vào chiếc xe buýt này, nhìn hãng xe đó, Thanh Thu ngơ ra một lúc, Hummer.
“Anh về rồi, em đi đâu anh sẽ đi chỗ đó.” Tiếng cười của Bùi Minh Vũ sang sảng qua điện thoại truyền vào tai cô, đột nhiên trong mắt cô lộ vẻ kinh ngạc.
“Minh Vũ, sao anh nhanh thế?” Không phải nói là cần hai tháng sao? Hình như bây giờ vẫn chưa được hai tháng.
“Tối qua đã về đến nhà rồi, vốn dĩ muốn đến thăm em, lại sợ quấy rầy, cho nên bây giờ mới đuổi theo em này.”
Nhất định là Sinh, là Sinh nói ra bí mật này, nhưng bây giờ cô không kịp truy hỏi nữa rồi.
“Bảo tài xế dừng xe đi, nếu không còi xe làm ồn đó.” Bùi Minh Vũ vẫy tay với cô qua cửa xe, ý bảo cô xuống xe rồi lại lên xe của anh.
“Thưa cô, đó là bạn cô sao?” Nhân viên soát vé đi về phía Thanh Thu, hai bên xe lái gần nhau như vậy nhìn thực sự rất nguy hiểm.
“Ừm, đúng vậy.”
“Thế dừng xe phía trước rồi cô xuống xe đi.”
Mặt đã đỏ càng đỏ thêm, Thanh Thu gật đầu giống như một đứa trẻ làm chuyện sai.
Lúc đeo balo dắt bọn trẻ xuống xe, chiếc xe Hummer đã dừng ở phía trước: “Ba nuôi…” Hai đứa nhỏ đã chạy về phía chiếc xe, thấy Bùi Minh Vũ mà không hề bất ngờ: “Ba nuôi, con nhớ ba.”
“Ba cũng nhớ các con.”
Hai đứa nhóc chen lấn nhảy lên xe Bùi Minh Vũ: “Ba nuôi, ba đi lâu thế.”
“Không, vừa về ba đã đuổi theo các con rồi.”
“Ba nuôi, bọn con muốn đến đảo Hỏa Sơn, ba cũng đi cùng chứ?” Cánh tay bé nhỏ của Thùy Thùy đã ôm cổ Bùi Minh Vũ.
“Thùy Thùy mau ngồi xuống, đừng làm phiền ba nuôi lái xe.” Chợt hoảng hốt, nếu như người đang lái xe kia là Lê Minh Tùng, mà người Thùy Thùy ôm cũng là Lê Minh Tùng thì tốt biết bao, vậy thì chí ít cô có thể cho bọn trẻ một câu trả lời thỏa đáng rồi, đáng tiếc, Lê Minh Tùng bây giờ đã không có thời gian nhớ tới Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nữa rồi, trong lòng anh, trong thế giới của anh bây giờ chỉ có một mình Phương Thu.
“Không đâu, con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ không làm ảnh hưởng ba nuôi lái xe, ba nuôi, nói cho con biết có phải ba cũng muốn đi đảo Hỏa Sơn không?”
“Ừm, đương nhiên rồi, Thùy Thùy đi đâu thì ba nuôi sẽ tới đó.”
“Chụt…” Cái miệng nhỏ nhắn thơm một cái: “Ba nuôi tốt nhất, Quỳnh Quỳnh, đến nơi chị chụp cho em và ba nuôi một bức ảnh nhé.”
“Thế chị cũng muốn.” Hai cô bé hận không thể đến đảo Hỏa Sơn luôn được.
Thanh Thu nhìn Bùi Minh Vũ đang ngồi ở ghế lái xe, hơn một tháng không thấy, anh ta đen đi cũng gầy đi rồi, khiến cô không nhịn được nhìn anh mấy cái: “Minh Vũ, làm ăn gì mà đi lâu vậy?” mấy năm nay anh thỉnh thoảng lại phải đi công tác một lần, thời gian mỗi lần đều rất dài, mà khi quay về đều đen và gầy đi, sự đen gầy đi đó rõ ràng là kết quả của việc dầm mưa dãi nắng, vừa nhìn cái là biết ngay, mỗi lần như thế cô đều nhịn không hỏi, nhưng lần này không biết tại sao cô lại có chút lo lắng cho anh.
“Vật liệu gỗ, vẫn làm ăn về vật liệu gỗ, cái thứ này có lợi nhuận rất lớn.”
“Nguồn cung cấp ở đâu? Mà sao vẫn cần đích thân anh đi chứ?”
“Vân Nam, vật liệu gỗ ở đó rất rẻ, vận chuyển đến nội địa để bán lợi nhuận gấp đôi, Thanh Thu, anh muốn thành lập một công ty về vật liệu gỗ.” Bùi Minh Vũ vừa chuyển hướng tay lái vừa dường như lơ đãng nói chuyện.
“Được đó, có lợi nhuận thì làm thôi.” Cô không phản đối, cô cũng không có lý do để phản đối, giữa cô và Bùi Minh Vũ luôn cảm giác khó nói, không phải là người yêu, lại không giống như bạn bè, hoặc là trong tiềm thức cô coi anh là anh trai, nhưng anh cũng chỉ lớn hơn cô hai tuổi mà thôi, thật sự không tính là lớn hơn, có điều từ sau khi nhà họ Bùi xảy ra chuyện rồi để anh gánh vác cả gia đình, hình như Bùi Minh Vũ đã trở thành một người già trước tuổi, xem ra anh đã trưởng thành hơn, thận trọng hơn tuổi thực tế.
Mấy năm nay, ở với anh cũng lâu rồi, cô cảm thấy anh rất hợp với cô, nhưng tim cô lại không thể chứa nhiều hơn được nữa.
“Thanh Thu, anh muốn lấy danh nghĩa của em để mở công ty.” Trong lúc bất chợt, Bạch Minh Vũ nói chuyện rất nghiêm túc.
“Hả, cái gì?”
“Thanh Thu, ba anh có tiền án, mà công việc làm ăn của Bùi Thị bọn anh đều không liên quan đến vật liệu gỗ, lần đi này anh mới lập nghiệp, nếu lấy danh nghĩa của em để mở công ty, buôn bán lời anh sẽ chia hoa hồng cho em, lỗ vốn thì không cần em gánh chịu, chỉ cần không ảnh hưởng tới hình ảnh của Bùi Thị là được.”
Thì ra, anh ấy đã tính xong bài toán này: “Haha, điều này cũng không sao, có điều anh bán lời hay lỗ vốn đều không liên quan tới em, bán được em cũng không cần hoa hồng của anh.” Không phải cô muốn làm rõ quan hệ với anh, mà vì chỉ có như vậy mới có thể không cần nhận quà cáp của Bùi Minh Vũ, người đàn ông này luôn cố muốn giúp cô, nhưng cô thật sự không cần, có những tình cảm, nợ quá nhiều sẽ trở thành một loại trách nhiệm vô hình, thế thì cô thà rằng không cần.
“Được rồi, đợi về đến thành phố F rồi nói.” Anh cười, liền cười nói hi hi ha ha với bọn trẻ, nhìn anh và bọn trẻ hòa hợp như vậy, nếu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của Bùi Minh Vũ có lẽ bọn trẻ sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng mà điều này đã không thể nữa rồi.
Lê Minh Tùng vẫn chưa có tin tức, dường như đã biến mất trong thế giới của cô, Sinh đã nói với Bùi Minh Vũ thì sẽ không nói với Lê Minh Tùng nữa, đang suy nghĩ miên man, khi xe dừng trước công viên địa chất Hỏa Sơn, cô mới hoàn hồn trong tiếng hoan hô của bọn trẻ.
“Mẹ, nơi này thật là đẹp, mau xuống xe thôi, con muốn đi chụp ảnh.” Thùy Thùy cầm máy ảnh nhảy xuống xe, chụp ảnh “tách tách”, Quỳnh Quỳnh chỉ đây chỉ đó: “Mau chụp bên kia, ồ, chụp chỗ này.” Bạch Minh Vũ đi đỗ xe rồi, Thanh Thu ngửi thấy không khí của biển, chỗ này vốn là bờ biển.
Bùi Minh Vũ đỗ xe xong, sải bước về phía cô, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
“Ba nuôi, con muốn đi ngắm biển.”
“Không được.”
“Hưm hưm, ba nuôi đáng ghét, con muốn ngắm biển.” Thùy Thùy làm nũng, cái miệng nhỏ nhếch lên: “Con muốn đi ngắm biển.”
Bùi Minh Vũ xoa xoa đầu Thùy Thùy khiến cô bé yên lặng lại: “Chúng ta đi ăn trước đã, sau đó nghỉ ngơi rồi đi ngắm biển, như thế có được không?”
Vừa nói thì Quỳnh Quỳnh phụ họa ngay bên cạnh: “Ây da, con đói rồi, ăn cơm rồi mới có sức chơi, con muốn bơi.”
“Quỳnh Quỳnh, mẹ không biết bơi, nguy hiểm.”
“Sợ cái gì, có ba nuôi ở đây, ba biết bơi, đúng không ba?” Nhìn Bùi Minh Vũ tràn đầy hy vọng, Quỳnh Quỳnh cũng muốn đợi ăn cơm xong rồi ra bờ biển bơi.
“Ừm, ba nuôi biết bơi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào.”
“Ba nuôi, con không có đồ bơi.”
“Đúng rồi, bọn con còn không có phao bơi.”
Xong rồi, hai bọn nhóc đứa nào cũng không để ý cô vì cô nói không cho hai đứa đi bơi, nhìn Bùi Minh Vũ đẩy đẩy mắt kính dẫn bọn trẻ đến khách sạn chỗ cây cọ cách đó không xa, Thanh Thu biết lần này anh lại tốn kém rồi.
“Thưa anh, một phòng lớn có được không ạ?” Nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn nhỏ, cô lễ tân ở quầy tưởng họ là một gia đình, vợ chồng đương nhiên không thể tách nhau, nhưng bọn trẻ còn nhỏ đương nhiên cũng ở cùng người lớn, nên đưa ra một loạt phòng của khách sạn.
Thanh Thu mặt đỏ lên, vội nói: “Không, hai phòng.”
“Một phòng lớn, một phòng đơn.” Bùi Minh Vũ chậm rãi nói.
Thanh Thu không nói gì nữa, hơn nữa cô lễ tân ở quầy thậm chí còn muốn kiểm tra hộ khẩu nữa, dẫn bọn nhỏ về phía thang máy, Bùi Minh Vũ đã lấy thẻ phòng đuổi theo: “Này, đây là của mẹ con em, phải tắm nhanh một chút đó, không ai được lề mề.”
“Ba nuôi yên tâm đi, chắc chắn sẽ xong nhanh thôi.”
Quả nhiên bọn trẻ vì muốn đi ra bờ biển mà tắm rất nhanh, lúc đi ra thì Bùi Minh Vũ đã gọi xong món, đều là những món mà bọn trẻ thích ăn, bày ra cả một bàn, vừa định cầm đũa thì điện thoại kêu.
Là một tin nhắn, Thanh Thu mở ra.
“Trọng Thanh Thu, tôi ngồi ở bàn số ba trước cửa sổ, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thanh Thu có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ở đây còn gặp được người quen sao?
Cô đến đây ngoài Sinh ra thì cũng không nói với ai.
Quay đầu lại, bàn số ba trước cửa sổ quả nhiên có một người đang ngồi, nói đúng ra là một người phụ nữ.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
8 chương
202 chương
75 chương
10 chương
28 chương
45 chương
127 chương