Thanh Thu không biết vì sao lại bị người đàn ông này kéo tay đi, lúc cô bước vào Mĩ Đoan và cảm nhận được cái mát lạnh trong phòng, trái tim cô chợt kêu gào như thể máu huyết đang sôi trào vậy, hết thảy mọi thứ quá khó tin. Cô bước từng bước một lên cầu thang, chiếc thảm trải sàn màu đỏ khiến cô và người đàn ông kia cứ im hơi lặng tiếng mà đi lên tầng hai. Bài hát vốn rất dễ nghe “Như sương như mưa lại như gió” vẫn đang tiếp tục được phát, nhưng lúc này Thanh Thu lại không cảm thấy nó tươi đẹp nữa. Hoa đồng tiền, nơi cần đến, khắp nơi đều là hoa đồng tiền, đủ loại hoa đồng tiền nhiều màu sắc. Thật đẹp. Còn cô, cuối cùng cũng cũng gặp cô gái kia trong khóm hoa. “Bốp bốp bốp...” Lúc tiếng vỗ tay của người đàn ông vang lên, có vẻ như đang khen ngợi ca khúc mà Lê Minh Tùng đang kéo, cũng có vẻ như đang nhắc nhở giấc mộng hoa đồng tiền của hai người bọn họ đến lúc dừng rồi. Lúc này, người con gái đứng giữa hoa mới chậm rãi quay đầu, khóe môi cười dịu dàng, nhìn người đàn ông nhưng không chút bối rối mà thản nhiên hỏi: “Thiếu Dương, lại đây ngồi đi.” Tay chỉ vào vị trí cạnh mình, bàn tay mảnh khảnh trắng như ngọc toát lên vẻ dịu dàng, giây phút ấy khiến Thanh Thu nhớ đến một người. Lâm Đại Ngọc, cảm giác mà Phương Thu đem lại cho cô chính là Lâm Đại Ngọc, vô cùng vô cùng khiến người ta thương sót. “Thôi, sợ cô không tìm được của nhà, nên tôi đến đón cô, sao thế, còn muốn ngồi thêm lát nữa sao?” Phong Thiếu Dương chế nhạo liếc nhìn về phía Lê Minh Tùng, anh vẫn còn đang kéo đàn vi-ô-lông, không hề có bất kỳ cảm giác khó chịu nào với sự xuất hiện của Phong Thiếu Dương. Ba người thật là kỳ lạ, Thanh Thu chỉ cảm thấy hiện giờ người thừa thãi nhất chính là cô, thật không hiểu tại sao mình lại phải cùng Phong Thiếu Dương bước vào trận chiến vô ích này chứ, cảm giác đứng ở đầu cầu thang thật không dễ chịu, khiến cô thậm chí không dám nhìn Lê Minh Tùng. “Ừ, tôi thích nghe Minh Tùng kéo vi-ô-lông, rất đẹp.” Đây là vợ chồng gì vậy? Bằng mặt không bằng lòng sao? “Được rồi, Thanh Thu, chúng ta cùng ở lại đi.” Phong Thiếu Dương cười ma mị, cặp mắt đào hoa mê người lóe lên như muốn đánh cắp trái tim của người phụ nữ này vậy, lập tức kéo cô ngồi xuống. Thanh Thu có chút không được tự nhiên, bên cạnh là Phong Thiếu Dương chứ không phải Lạc Phương Thu, ngửi mùi thơm của hoa đồng tiền, cả đêm không ngủ được khiến đầu óc cô choáng váng, nhìn cái gì cũng mơ hồ. Lê Minh Tùng còn đang kéo đàn, bài hát “Như sương như mưa lại như gió” bỗng nhiên lại trở niên rất dài, cuối cùng, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, Lê Minh Tùng lịch sự buông đàn vi-ô-lông xuống, sau đó đi về phía Thanh Thu, đúng ra mà nói là đi về phía Phương Thu, “Đói bụng chưa?” Trong mắt của anh chỉ có cô ta, vốn không có sự tồn tại của Thanh Thu và Phong Thiếu Dương. “Không đói, ăn hai que kem rồi, còn có hai miếng điểm tâm nữa.” Nụ cười dịu dàng, dịu dàng như có thể thấm được nước vậy, cuối cùng Thanh Thu cũng biết người phụ nữ Lê Minh Tùng thích là người như thế nào rồi, chính là người phụ nữ dịu dàng nhỏ nhẹ như Phương Thu. Còn so cô với Phương Thu, thực sự kém xa vạn dặm. “Ăn thêm miếng nữa đi, sau đó anh đưa em về.” Ánh mắt của Lê Minh Tùng đều đặt trên mặt Phương Thu, giống như thể Thanh Thu và Phong Thiếu Dương không hề tồn tại vậy. Một cánh tay nhâng lên đặt lên vai Phương Thu, nhìn sự gầy gò của Phương Thu, lại nhìn cánh tay rắn chắc kia của Phong Thiếu Dương, Thanh Thu bỗng nghĩ đến một cụm từ: Người đẹp và quái thú. Phương Thu và Phong Thiếu Dương ở bên nhau dù sao cũng không thấy hợp, rất không xứng đôi, nhưng thật ra Lê Minh Tùng mặc áo sơ mi đen và quần dài cùng màu đứng bên cạnh Phương Thu thoạt nhìn trông xứng đôi với Phương Thu hơn, nhưng trên đời này, chuyện gì cũng do ông trời sắp đặt, Lê Minh Tùng, anh sẽ không thể cướp vợ của em trai đâu nhỉ. Hiện giờ Thanh Thu đã hiểu, bảo sao anh nói anh không thể yêu cô nhưng có thể cưới cô, thì ra, anh không thể lấy được người phụ nữ anh yêu nhất, vậy thì, kiếm bừa một người phụ nữ cũng có thể làm vợ anh. Cười nhìn anh, kìm nén sự nặng nề trong lòng, “Minh Tùng, chuyện anh Lâm cảm ơn anh đã giải vây cho em.” “Ồ, không có gì, em về trước đi, anh với Thiếu Dương và Phương Thu còn có chuyện cần bàn.” Đây là đang đuổi cô đi sao, hiện tại cô giống như một vị khách không mời mà đến. Có chút ngượng ngùng, nhưng cô ta vẫn đứng lên, đúng lúc cô định xoay người rời đi, giọng của Phong Thiếu Dương vang lên, “Thanh Thu, cô đứng lại, cô là khách tôi mời tới, dựa vào đâu mà anh ta nói đi cô liền đi, ngồi xuống.” “Soạt…”, Lê Minh Tùng xách cổ áo Phong Thiếu Dương lên. Biểu cảm kia, cảnh tượng kia, phong ba sắp tới rồi. Tay siết lấy cổ áo của Phong Thiếu Dương, ánh mắt lạnh lùng của Lê Minh Tùng liếc về phía Phong Thiếu Dương, “Em nói đi, tại sao lại dẫn cô người mẫu đó đến khách sạn hả?” Phong Thiếu Dương đưa tay đẩy tay Lê Minh Tùng ra, “Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.” “Nhưng có liên quan đến Phương Thu, em có nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không?” Không thèm bận tâm Thanh Thu ở đây, Lê Minh Tùng trách mắng. Anh ta cười gian tà, “Lê Minh Tùng, anh bao đồng quá đó, chuyện này có gì đâu, đàn ông bên ngoài gặp dịp thì chơi, đây là rất bình thường, hơn nữa, trái tim của tôi vẫn còn, còn hơn trái tim người nào đó đã mất, vậy là mạnh hơn rồi.” Lời nói đầy lý lẽ, lại dùng sức vung lên, nhưng Lê Minh Tùng nhất định không chịu buông cổ áo của Phong Thiếu Dương ra. Hai người đàn ông giằng co, chính vì cô gái ngồi giữa đám hoa đồng tiền kia. Khi Thanh Thu cho rằng Phong Thiếu Dương và Lê Minh Tùng định đánh nhau, Phương Thu liền nhẹ nhàng đứng lên, vừa đứng lên, mùi hoa cũng như chuyển động theo cơ thể cô, đúng là rất đệp, “Minh Tùng, Thiếu Dương, em mệt rồi, em muốn về nhà nghỉ ngơi.” Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại như mang theo sự uy hiếp khiến hai người đàn ông không hẹn mà cùng buông tay. Phương Thu đi về phía cầu thang, còn Lê Minh Tùng và Phong Thiếu Dương không ai nói lời nào, đồng loạt đi theo Phương Thu xuống tầng, nhưng còn Thanh Thu thì lại kinh ngạc nhìn cảnh này, giống như không thể hiểu được, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô thực sự đã hiểu được nghĩa của bảy chữ này, hiểu triệt để rồi. Bước đi thong thả mà chậm dãi, lúc ra khỏi cửa Mỹ Đoan, Phương Thu đã ngồi trên xe của Phong Thiếu Dương, Phong Thiếu Dương đắc ý khép cửa xe lại, sau đó liếc mắt nhìn Lê Minh Tùng, Thanh Thu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta, “Tối nay, tôi sẽ dẫn Phương Thu đến khách sạn đó, đến đúng gian phòng đó.” Lời Phong Thiếu Dương khiến Lê Minh Tùng giống như bức tượng điêu khắc đứng sững trước xe, thậm chí đến cánh tay mở cửa còn đang cong mà không hề hay biết, anh bị lời Phong Thiếu Dương nói làm cho kinh hãi, nhưng khi anh tỉnh lại định đánh Phong Thiếu Dương thì xe của Phong Thiếu Dương đã đi mất tăm. “Shit!” Nắm đấm nện mạnh lên chiếc xa BMW đắt đỏ của anh, một tiếng “Rầm” vang lên như khiến lỗ tai Thanh Thu ong ong. Màu máu lập tức hiện lên trong mắt Thanh Thu, nhưng Lê Minh Tùng lại như không cảm nhận được cảm giác đau, lại đấm thêm một phát lên thân xe xinh đẹp của anh, thậm chí còn khiến cả xe rung lên. Thanh Thu lặng lẽ di chuyển qua một bên, sau đó lao như bay về phía đường cái, Lê Minh Tùng như vậy cô không thể trêu vào, thực sự không thể trêu vào được. Đã không thể trêu vào, thì cô tránh ra xa chắc cũng được nhỉ. Gió, khẽ thổi tóc trước trán, tóc mái đung đưa trước mắt, cô không muốn, nhưng nước mắt lại cứ như vậy lơ đãng chảy xuống, cũng không thể dừng được… Thì ra, sự hèn nhát vì tình không chỉ có cô, còn có anh. Lê Minh Tùng, anh là đồ ngốc. Đã không chiếm được, cần gì cứ phải dây dưa đến. Phong Thiếu Dương, anh ta ác đến mức nào, Thanh Thu đều đã nghe hiểu rồi, anh ta đưa người mẫu đến khách sạn thuê phòng, nhưng vừa rồi, lại chính mồm nói cho Lê Minh Tùng, cũng bởi vì sự chất vấn của Lê Minh Tùng, anh ta muốn đưa Phương Thu đến thuê khách sạn đó, cũng đúng căn phòng đó. Anh ta đặt Phương Thu ở vị trí nào chứ? Lòng dạ đàn ông, phụ nữ vĩnh viễn không hiểu nổi. Nhưng rõ ràng, chính là một sự nhục nhã. Nghiêng ngả đi trên lối dành cho người đi bộ, một đêm không ngủ, nhưng cô không hề cảm thấy buồn ngủ, không muốn gọi xe, nếu đã nghĩ như vậy thì cứ đi bộ mãi thôi. Ánh mặt trời, có chút chói mắt, tiếng còi vang inh ỏi bên người, từng tiếng không dứt bên tai, khiến cô không thể không quay đầu, cửa sổ chiếc xe BMW bị đấm hai đấm vẫn còn dính chút máu đang dần kéo xuống, giọng nói trầm trầm của Lê Minh Tùng truyền đến, “Lên xe đi, anh đưa em về.” Cô không phản bác, anh vừa kêu cô lên xe thì cô lên ngay. Trong lòng anh đang khó chịu, chắc chắn là cảm giác khó chịu. Anh yêu Phương Thu như vậy, tỉnh táo, ngủ say, lúc nào cũng luôn nghĩ đến Thanh Thu, cho nên, tiếng "Thu’ luôn được thốt ra trong lúc bản thân anh không tỉnh táo, cô và anh đều là kẻ ngốc, anh biết rất rõ anh không với tới được nhưng anh vẫn yêu, còn cô cũng vậy, rõ ràng biết anh không yêu cô, nhưng vẫn yêu anh. Ngồi bên cạnh anh, hai người không nói lời nào, chỉ nhìn cảnh vật bên đường ngoài của sổ không ngừng lướt qua, thế giới rộng lớn, có rất nhiều sinh mệnh, nhưng lúc này, cô và anh đều không vui. Chỉ vì, không ai có được tình yêu thật sự của chính mình. Cô yêu anh, anh lại yêu người con gái khác, đây là sự châm chọc biết nhường nào. “Bọn nhỏ có khỏe không?” “Ừ, rất khỏe.” Tóc mái rũ xuống khóe mắt, cũng che lấp đi cảm giác muốn khóc trong mắt cô. “Hai ngày nay anh khá bận, hôm khác đến thăm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sau." “Không cần, hai đứa rất khỏe.” Gặp rồi mà không nhận thì thôi thà đứng gặp còn hơn. Cô nhìn thấy vết máu trên tay anh, chắc đau lắm nhỉ, nhưng anh lại như không cảm nhận được gì mà tiếp tục lái xe. “Chuyện lần trước em nói với anh mong anh có thể cho em một câu trả lời chắc chắn, yên tâm, anh sẽ cho em một danh phận.” Là Phương Thu nhỉ, chắc chắn là sự xuất hiện của Phương Thu đã khiến anh hạ quyết tâm, “Còn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì sao?” Cô không biết anh muốn đối đãi với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra sao, đó cũng là con của anh mà. “Tùy em, em muốn sao thì làm vậy.” Anh thật đúng là rất hào phóng nhỉ, lại còn tùy cô quyết định, “Nếu em cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh được nhập hộ khẩu với anh, anh có đồng ý không?” Lê Minh Tùng dừng lại chừng hai giây, lúc này mới nói: “Ừ, tùy em.” “Ha ha… Ha ha ha… Cám ơn anh, Lê Minh Tùng.” Anh tuyệt vọng rồi mà, không chiếm được tình yêu thật sự, vậy thì liền chôn vùi trái tim mình, nhưng cô và bọn trẻ lại rất vô tội, tiếng cảm ơn đó, mang theo sự chế nhạo nhiều hơn, con của anh, anh lại không chịu nhận, không chịu tin.