Cảm thấy anh đang bước đến, Thanh Thu lại vô thức liếm môi, nhìn thấy anh, cô run lên: “Lê Minh Tùng, sao anh không mặc quần áo tử tế hả?" Không phải cô đã bảo anh ta mặc quần áo chỉnh tề vào rồi sao?
"Đây là nhà của tôi, là căn hộ của tôi, tôi mặc thế này có gì không ổn chứ? Không phải lúc vào đây ở, cô cũng mặc thế này à?"
Cô vẫn mặc nội y bên trong mà, cô chắc chắn bây giờ anh không mặc gì bên trong cả. Thế nhưng, cô không thể nói ra những lời này được, vì vậy cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa: “Cậu Lâm sẽ gây khó khăn cho tôi thật ư?"
"Tôi không rõ, nhưng từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ để mình phải chịu thiệt. May mà lần này gặp được Sa Duy Hân, nếu không, cô không thể nào thoát thân được đâu."
Cô biết, cô biết cả: “Ngày mai, tôi muốn gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh."
"Hay là đón cả hai đứa đến đây luôn đi, như thế sẽ an toàn hơn." Lê Minh Tâm nói như thể chuyện đương nhiên.
"Nhưng mà... "
"Cũng không có gì, không phải cô bảo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của tôi ư? Dù sao thì thời gian cô mang thai Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng khớp với thời gian chúng ta kết hôn giả. Chắc là tôi có thể giúp cô, ít nhất cũng có thể bảo vệ được hai đứa bé."
Nói cho cùng, anh vẫn không tin Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của mình, hơn nữa việc này cũng làm cho cô có cảm giác bị ép buộc. Thế nhưng, cô rất lo cho sự an toàn của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Có cách nào khác nữa không?"
Lê Minh Tùng cười ha ha: “Cô có thể để cho người có thể bảo vệ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chăm sóc chúng. Nhưng cho tới lúc này, tôi cảm thấy bên cạnh cô không có ai có thể chống lại được Lâm Thiếu Đổng cả."
Bàn tay đặt lên góc áo, Thanh Thu đang suy nghĩ. Lê Minh Tùng nói đúng, những người bên cạnh cô còn không thể đối phó nổi Hoàng Cảnh Hưng chứ đừng nói đến chuyện chống lại Lâm Thiếu Đổng.
Vì suy nghĩ cho bọn trẻ nên trái tim cô đã dao động, cô mở miệng nói với vẻ thiếu tự nhiên: "Hai đứa sẽ rất ồn ào, anh thực sự không để ý chứ?"
"Tại sao lại phải để ý? Tôi sẽ không đến đây thường xuyên đâu, tôi vẫn luôn sống trong biệt thự của gia đình."
Thì ra, bình thường anh sống ở biệt thự bên kia. Lời này của anh làm cô nhớ đến chuyện đã lâu lắm rồi cô không đến thăm ông nội: “Anh Tùng, mấy hôm nữa là ngày giỗ của ông nội, chúng ta cùng nhau đến thăm ông được không."
"Tùy cô, nhưng mà cô đồng ý ở lại chứ?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, bởi vì cô không có lựa chọn nào khác. Vì bọn trẻ, cô không thể đánh cược với sự trả thù của Lâm Thiếu Đổng được.
"Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ cho người qua đón bọn trẻ đến đây. Đúng rồi, bây giờ cô sống ở đâu?"
"Không cần đâu, tôi sẽ tự đi đón bọn trẻ." Thanh Thu lắc đầu, cô không muốn nhờ tới người của anh.
Lê Minh Tùng nghiêng người, gương mặt tuấn tú hiện rõ trước mắt Thanh Thu, khoảng cách giữa hai người họ rất gần: “Cô không tin tôi ư?"
Cơ thể cô vô thức lùi về phía sau, nhưng đến sát lưng ghế sô pha thì Thanh Thu không còn chỗ nào để trốn nữa. Gương mặt cô càng ngày càng gần, đôi mắt màu xanh đen nhìn chằm chằm cô. Đồng thời, giọng nói quyến rũ của người đàn ông cũng vang lên: “Trọng Thanh Thu, thực ra, bây giờ cô vẫn là vợ của tôi, chỉ là bây giờ chúng ta thiếu mất giấy chứng nhận kết hôn mà thôi. Còn nữa, cô sợ tôi đến thế à?"
Miệng Thanh Thu há hốc hình chữ o: “Anh, anh nói gì?" Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức toàn bộ hơi thở của anh đều phả vào mặt cô, làm cô choáng váng đến mức không còn nhìn rõ ánh mắt của anh nữa.
"Trên bản thỏa thuận ban đầu đã ghi rõ, chuyện kết thúc hợp đồng do tôi quyết định, Trọng Thanh Thu, tôi đã từng nói muốn kết thúc hợp đồng ư?"
Thanh Thu trợn tròn mắt: “Lê Minh Tùng, anh đang già mồm phủ nhận sự thật đấy à." Dường như anh chưa từng nói thế, nhưng việc cô ra đi hoàn toàn là do cô cam chịu ư? Nghĩ lại, hình như đúng là thế thật. Không, không phải cô cam chịu, nếu như lúc đầu anh không muốn để cô ra đi, sao cô có thể ra đi một cách dễ dàng thế chứ.
"Ha ha, có cần tôi lên gác lấy hai bản hợp đồng mà cô đã tự tay ký xuống cho cô xem lại không?" Giọng nói của anh mang theo ý cười nhạo, hoặc có thể là tự giễu. Ngay là anh cũng không biết vì sao lúc gặp lại cô, anh lại xuất hiện ham muốn giữ cô làm của riêng, chỉ muốn biến cô thành người của mình.
"Không, không cần đâu..." Cô hơi đuối lý, sau khi động não, cô biết anh nói đúng. Quả thực, anh chưa bảo giờ nói muốn kết thúc hợp đồng với cô. Như vậy thì quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay Lê Minh Tùng, còn cô thì lại vô cùng bị động.
Ngón tay thon dài chạm vào gương mặt cô, da thịt cô trắng mịn như mỡ, trắng đến mức nhợt nhạt. Điều này làm cho ngón tay anh đành phải chuyển động thật nhẹ nhàng, giống như chạm vào một chiếc chén sứ. Có lẽ, tất cả những người phụ nữ của anh đều say mê sự nồng nhiệt nhưng cũng đầy dịu dàng trong ánh mắt anh mà không thể nào tự thoát ra khỏi.
Thanh Thu hít sâu một hơi, á, không, cô không muốn trở thành người phụ nữ của anh một cách đơn giản như thế. Cô suy nghĩ một lát rồi từ từ hướng môi về phía môi anh. Thế nhưng lúc sắp chạm vào bờ môi mỏng của anh, cô bỗng nhiên dừng lại, mở mắt nhìn anh, bắt đầu đưa tay cởi những chiếc nút áo ra.
Bàn tay trắng nõn run rẩy, thậm chí ngay cả gương mặt cô cũng trở nên tái nhợt, tim đập rất nhanh. Thế nhưng những phản ứng đó vẫn chưa đủ để ngăn sự quyết tâm của cô.
Đôi môi mỏng khẽ mở, anh thổi nhẹ lên gương mặt cô làm cho toàn thân cô cảm thấy khó chịu như đang ngồi trong một chiếc nồi hấp: “Anh Tùng..." Tiếng gọi trong trẻo vang lên trong vô thức, lúc lên tiếng, ngay cả bản thân cô cũng giật mình. Giọng nói của cô quá nũng nịu, nũng nịu đến mức khiến gương mặt cô lập tức đỏ ửng lên.
Khóa áo lót được cởi ra, quần áo lơ lửng trên người cô làm cho ham muốn đã bị Lộ Lộ dập tắt của Lê Minh Tùng lại nổi lên, anh lên tiếng hỏi cô bằng giọng trầm khàn: "Cô đồng ý rồi ư?"
Lồng ngực Thanh Thu khẽ rung động, đúng thế, mấy năm trước anh đã đồng ý với cô, nếu như cô không muốn, anh sẽ không ép cô. Nhưng mà cô thực sự không thích việc anh ép cô ở lại bên cạnh anh, cô cắn môi rồi nhỏ giọng: "Nếu như anh muốn thì tùy anh." Chỉ cần anh chán ngấy cơ thể của cô thì đó chính là lúc cô và anh chia tay.
Suy nghĩ một lát, cô bỗng nhiên cười khổ, trông cô hèn mọn chưa kìa.
Lê Minh Tùng kinh ngạc: “Trọng Thanh Thu, cô nói gì?"
Thanh Thu mỉm cười, đôi mắt đen nhánh không chịu thỏa hiệp nhìn chằm chằm vào anh: "Nếu như anh muốn, vậy thì tôi sẽ cho anh."
Lời nói này giống như một cốc nước đá dập tắt hết ham muốn của Lê Minh Tùng.
Thân hình cao lớn của anh đứng dậy khỏi sô pha: “Trọng Thanh Thu, tôi vẫn không bằng ba của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ư?" Chắc chắn là như thế, nếu không, cô sẽ không chống đối lại sự thân mật của anh như thế.
Câu hỏi của anh làm cô sửng sốt vô cùng, bởi vì nó quá khó, A và A giống nhau, không có cách nào để phân biệt được nó tốt hay xấu, cô bướng bỉnh nhìn anh: “Đúng thế, tôi ở lại đây chỉ là vì sự an toàn của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thôi." Đối với cô, sự an toàn của bọn trẻ quan trọng hơn bất cứ điều gì, đây chính là nỗi lòng của một người mẹ.
Nghe xong, Lê Minh Tùng vươn tay lấy thuốc lá ở trên bàn trà rồi châm lửa, ánh sáng từ chiếc bật lửa soi rõ vẻ lạnh lùng trên gương mặt tuấn tú của anh. Anh hít một hơi, mùi thuốc lá lập tức lấp đầy gian phòng khách, nó làm cho Thanh Thu bất giác ho khe khẽ. Cả hai chỉ yên lặng nhìn nhau, không ai có thể nhìn thấu được nỗi lòng của đối phương.
Một lúc lâu sau, anh vo đấu thuốc đã cháy đến tận ngón tay lại, tiếp tục nhìn vào mắt cô: "Được, chỉ cần cô không muốn thì tôi sẽ không động vào cô. Nhưng cô phải ở lại ngôi nhà này." Đây là điều đã được ghi rõ trên thỏa thuận trước kia của họ, chỉ cần anh chưa nói chấm dứt thỏa thuận thì cô phải sống trong biệt thự bên kia hoặc ở lại căn hộ này.
Cô còn có sự lựa chọn nào khác ư?
Thực sự không có, bởi vì, anh chưa từng nói chấm dứt. Cô nhẹ nhàng gật đầu rồi nhỏ giọng nói: "Được."
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Thanh Thu đã bò dậy, đảo mắt một vòng trong màn đêm. Đêm nay, cô hoàn toàn không hề chợp mắt, trong lòng cứ trăn trở mãi vì bọn trẻ, cô chỉ chờ trời sáng để đến đón chúng về đây.
Thực ra cô rất hối hận, nếu như cô không tát Lâm Thiểu Đổng thì cô sẽ không gặp rắc rối như bây giờ. Thế nhưng, toàn bộ những chuyện xảy ra ở Phong Gian làm cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Thanh Thu nhẹ nhàng mở cửa, cô không muốn để Lê Minh Tùng phát hiện chuyện cô lặng lẽ rời khỏi nhà. Đêm qua, cho dù có nói thế nào anh cũng không chịu để cô tự đi đón bọn trẻ, anh nói sẽ cho người đến đón hai đứa. Thế nhưng cô không đợi nổi nữa, bây giờ cô muốn ở bên chúng.
Cửa được mở ra, phòng khách tối om, chắc chắn Lê Minh Tùng vẫn chưa tỉnh, nhân lúc này, cô phải tận dùng thời gian.
Thanh Thu như nín thở, cô sợ ngay cả việc hít thở cũng sẽ làm anh tỉnh giấc, nhưng vừa đi được hai bước, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Trước mặt cô có một luồng hơi thở rất quen thuộc, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi: “bộp", cô đụng vào lồng ngực của đàn ông, cứng quá, cô giơ tay bưng đầu: “Lê Minh Tùng, trời còn chưa sáng, anh đứng đây làm gì thế hả?"
"Chờ cô."
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Cùng cô đi đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh." Không cho cô thời gian để do dự, anh vừa nói vừa nắm tay cô bước ra cửa.
"Không cần đâu, tôi tự đi được." Cô gắng sức giằng ra nhưng lại không thoát nổi.
Người đàn ông xụ mặt: “Tôi không muốn để bọn trẻ xảy ra bất cứ điều gì trên đường đến đây."
Thực sự gay go đến thế ư? Không phải cô và bọn trẻ sẽ phải sống thế này cả đời chứ: “Lê Minh Tùng, tôi phải trốn tránh thế này cả đời ư?"
"Không cần, Lâm Thiểu Đổng đã đồng ý ăn cơm cùng rồi. Đến lúc đó, giải quyết mọi chuyện thật ổn thỏa là được." Lê Minh Tùng nói như chuyện đương nhiên, bước chân anh không hề dừng lại chút nào.
Thanh Thu bị anh ôm vào xe, bất cứ chuyện gì liên quan đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cô đều không nghĩ ra nổi cách xử lý. Cô không thể nào lấy sự an toàn của hai đứa bé ra đùa giỡn được.
Mở cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, Lê Minh Tùng giống như một người vệ sĩ, anh đi theo cô như thể sợ cô sẽ chạy mất mà không để lại bất cứ dấu vết gì. Sau khi mở cửa phòng ra, tiếng hít thở đều đều vọng đến, hai đứa trẻ đang ngủ rất ngon.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
8 chương
202 chương
75 chương
10 chương
28 chương
45 chương
127 chương