“Rất xin lỗi, mẹ tôi ở đây, tôi đã hứa với bà là sẽ sống trong cùng thành phố với mẹ, như vậy nếu có chuyện gì cũng có thể chăm sóc nhau, hơn nữa, Cận Như Tuyết, bây giờ, không phải tôi đến làm phiền Hoàng Cảnh Hưng, mà là cô và anh ta đến làm phiền tôi.” Thật không biết nói gì cho phải, vì sao Cận Như Tuyết lại luôn trách cô chứ? Rõ ràng là Hoàng Cảnh Hưng không đúng, rõ ràng là bản thân Cận Như Tuyết không có khả năng giữ người đàn ông của mình. “Trọng Thanh Thu, cô chớ đắc ý, nếu tôi có thể sinh con, Hưng cũng sẽ không bao giờ thèm để mắt đến cô đâu.” Cận Như Tuyết điên rồi, trong đầu chỉ nghĩ đến con. Đúng vậy, con người chính là như vậy, lúc không có con thì muốn có một đứa, nhưng một khi có rồi, nếu là con gái, thì lại nghĩ nếu có thêm một đứa con trai thì tốt biết bao, nếu là con trai, lại nghĩ nếu có thêm một đứa con gái thì tốt biết bao. Thì ra, lòng tham của con người luôn vô đáy. Như cô chẳng hạn, mỗi lần khi Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy hỏi ba là ai, cô thực sự rất muốn nói cho bọn trẻ biết là Lê Minh Tùng, nhưng nếu nói thật, cô không đem lại hạnh phúc cho bọn nhỏ, bởi vì, ba của chúng không yêu cô. Thì ra, cô cũng mong mỏi có hạnh phúc. Chỉ là hạnh phúc cách cô quá xa thôi. Dày vò suốt đêm rồi, dỗ bọn trẻ ngủ trước, Thanh Thu liền bắt đầu sắp xếp đồ đạc, phân loại từng món đồ một, đến khi dọn dẹp xong thì bọn nhỏ cũng đã tỉnh dậy, Sinh nấu bữa sáng, nhưng cô không thấy ngon miệng, chỉ ăn nửa nhỏ bát cơm rồi đặt xuống, vì sợ bọn nhỏ lo lắng nên mới ép bản thân ăn, nhưng khi cô đặt bát xuống, bọn nhỏ vẫn kháng nghị, chính xác mà nói là không yên tâm cô. “Mẹ, sao ăn có chút vậy? Có phải Thùy Thùy chọc giận khiến mẹ không vui rồi không?” Thùy Thùy không yên lòng, đêm qua cô bé và Quỳnh Quỳnh cùng nhau đòi mẹ nói ra ba là ai, cô bé cho rằng mẹ do đó mà không vui rồi. Thanh Thu xoa đầu Thùy Thùy, “Không phải, mẹ không đói bụng, mẹ buồn ngủ rồi muốn đi ngủ một lát, con và chị ăn nhiều một chút.” “Được rồi, vành mắt của mẹ đỏ hết lên rồi, mau đi ngủ đi.” Thùy Thùy tin là thật, bởi vì tối qua Thanh Thu đúng là cả đêm không ngủ. Nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được, công việc chưa tìm được, lòng cô không thể yên tâm. Chỉ ngủ một lát rồi dậy, cô rửa mặt chải đầu một chút rồi đi tìm việc làm, báo giấy, chợ việc làm, những chỗ có thể tìm việc cô đều đã đến, gửi CV trước, chỗ có thể gửi đều gửi hết, chỉ muốn mò kim đáy bể một phen, nếu mò được thì cô liền có việc rồi, sự nhiệt tình của Thanh Thu rất cao, tuy là lần đầu tiên tìm việc làm, nhưng cô cảm giác cô nhất định sẽ được nhận, học sinh chính quy của đại học F, cô còn là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, đây cũng đâu phải để trưng bày, thiếu sót duy nhất chính là không có kinh nghiệm làm việc, ngoài kinh doanh cửa hàng nhỏ kia, những việc khác cô chưa từng làm. “Cô Trọng, cô học ngành gì vậy?” Một cô gái nhân sự của công ty thương mại trông có vẻ khá ổn vừa nhìn CV của cô vừa hỏi. “Ngành quản lý.” “Tốt lắm, nhưng sao CV của cô lại trống không vậy? Không phải cô đã tốt nghiệp sáu năm rồi sao?” “À, tôi luôn chỉ kinh doanh cửa hàng quần áo, hiện giờ mặt tiền cửa hàng bị thu hồi, cho nên đành phải tìm việc. “Vậy à, vậy không có kinh nghiệm rồi hả?” “Vâng…” “Vậy tôi cứ giữ CV của cô lại trước, sau đó đưa cho trưởng phòng, nếu có tin gì thì tôi sẽ báo cho cô nhé.” “Vâng, cảm ơn chị.” Nhưng lúc nói cảm ơn, cô biết kết quả như vậy thông thường chính là không có bất kỳ kết quả gì hết. Lại là công ty khác,"Cô Trọng, sao cô đã có hai đứa con rồi à?” “Đúng vậy.” Con là báu vật của cô, cô không muốn giấu giếm sự thật này, có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô cảm thấy rất kiêu ngạo. “E là có chút không phù hợp với vị trí làm việc này của công ty tôi, vị trí này phải làm thêm giờ, cô Trọng suy nghĩ thêm đi, nếu hàng ngày đều tăng ca đến mười giờ tối, có thể chấp nhận không, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể thường xuyên xin nghỉ.” Cô lắc đầu, nếu ngày ngày đều tăng ca đến mười giờ tối khi về nhà bọn nhỏ cũng đã ngủ rồi, hàng ngày cô căn bản không gặp được chúng. Không thể, bọn nhỏ là báu vật của cô, là thứ kéo dài sinh mạng của cô, cô làm tất cả đều là vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Trong lòng người mẹ, con luôn là nhất. Tìm một tháng, Thanh Thu thất vọng vô cùng, cô không có thu hoạch gì. Bọn nhỏ đã đổi nhà trẻ, so với nhà trẻ trước thì kém hơn rất nhiều, nhưng cô thật sự đã cố hết sức rồi. Không muốn về nhà, không hề muốn về nhà, cô thầm nghĩ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống uống một chén, không biết tại sao, trong lòng phiền muộn khiến cô rất muốn uống một chén. Hai bên đường, xa hoa truỵ lạc, cô mới phát hiện chỗ cô đang đứng cách Phong Gian rất gần, đi khoảng chục phút nừa là đến nơi, đây là ý trời mà, nghĩ vậy, lòng bàn chân liền như đang dẫn dắt cô, khiến cô bất giác đến Phong Gian. Có điều, hôm nay cô mặc đồ công sở, lúc đến Phong Gian có lẽ hơi không ra thể thống gì. Có lẽ là sáu năm trước, một đêm cô gặp Lê Minh Tùng ở đây, cũng chính sau đêm đó đã khiến cô trở thành vợ trên danh nghĩa của Lê Minh Tùng. Mặc dù chỉ kết hôn không có đăng ký, nhưng sự quảng bá của truyền thông lúc đó cũng đã khiến mọi người đều biết, khi đó, cô và anh đều vì ông. Nhưng bây giờ, anh muốn cô quay về bên anh lại chỉ đơn thuần là vì muốn có thân thể cô mà thôi. Mặc đồ như vậy mà đi vào Phong Gian chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, đó là bởi vì có chút không phải hợp thôi. Tất cả, vẫn quen thuộc như vậy, anh chàng đẹp trai ở quầy pha chế, cô gái xinh đẹp đi mời rượu đang mặc bộ váy múa thiên nga, lúc ánh mắt rơi trên chiếc váy màu trắng kia, lòng cô bỗng nhiên giật mình, mấy năm trước vì tiền cô có thể đến đây mời rượu, mấy năm sau sao lại không thể chứ? Nếu còn không tìm được việc thì cả nhà sẽ chết đói mất. Thanh Thu bắt đầu tìm hình bóng của chị Hường, một lát sau, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy chị Hường đi ra từ phòng làm việc, có điều, chị Hường đang đi ra cùng với một cô gái mời rượu, có lẽ đây là người mới, cho nên, chị Hường đang chuyện trò rất vui với cô ấy, có vẻ là người mà chị tâm đắc. Thanh Thu đứng dựa vào tường bên cạnh lối thoát hiểm, mắt thấy chị Hường đi qua, cô liền nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị Hường.” “Thanh Thu, sao lại là em vậy? Đã lâu lắm rồi không có tin tức của em.” Trong lòng có chút cảm động, thật không ngờ chị Hường còn nhớ mình, “À, em chăm sóc con suốt, cho nên, rất ít ra ngoài.” “Sớm đã nghe nói sau này em và anh Lê kết hôn rồi, nhưng về sau nữa, em và anh ấy hình như... Ôi, khó khăn lắm mới gặp lại, đừng nói những thứ này nữa, cùng qua bên kia ngồi đi.” Chị Hường là ai, bôn ba nhiều năm trong quán bar như vậy, có loại người và loại chuyện nào còn chưa từng gặp qua chứ, chị lôi cô ngồi xuống, “Hai ly cocktail, được không?” “Được ạ.” Cô thật sự rất muốn uống chút rượu, nếu không, trong lòng thấy phiền muộn quá. “Con mấy tuổi rồi?” “Năm tuổi rồi.” Cô nhẹ nhàng đáp, tuyệt không cảm thấy điều này có gì đột ngột. Chị Hường hào sảng vỗ bả vai cô, “Trọng Thanh Thu, em thật đúng là lợi hại đó, mấy năm không gặp, vừa gặp thì đã có con năm tuổi rồi.” Cứ như vậy mà nói đến vấn đề của phụ nữ, Chị Hường cũng biết cô sinh đôi, “Chị Hường, em muốn về lại Phong Gian để mời rượu, không biết có được không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, có chút ngượng ngùng, dù sao cô là mẹ trẻ em, mà người làm việc ở đây hầu như đều là những cô gái xinh đẹp chưa chồng. Chị Hường châm một điếu thuốc, nhã nhặn nhả vòng khói thuốc, sau đó từ từ nói: “Gần đây ngày nào anh Lê cũng đến đây nếu em không thấy gặp anh ta sẽ bị ngượng thì chị cũng không ngại gì.” Thanh Thu giật mình, tại sao lại như vậy, vì sao cô tới chỗ nào Lê Minh Tùng đều như hồn ma quanh quẩn ở chỗ cô chứ. Chị Hường thật ra là thẳng thắn, nhưng Thanh Thu thực sự đã không đợi được nữa rồi, trước đây đặt cọc ba tháng tiền nhà và tiền thế chấp, lại mới mua sắm một ít đồ gia dụng, nếu còn không có công việc nữa, tiền đi nhà trẻ tháng sau của bọn trẻ cũng sắp không đóng nổi nữa rồi, khẽ cắn môi, cô bất chấp Lê Minh Tùng thường xuyên đến đây hay không, “Anh ta đến việc của anh ta, em làm việc của em, bọn em, sớm đã không còn quan hệ gì nữa rồi.” “Được, luôn chào đón em đến đây làm.” “Chọn ngày không bằng ngẫu nhiên, vậy hôm nay luôn đi.” Cô muốn kiếm chút tiền trước, không có tiền thì chả làm được gì trên thế giới này cả. Nói làm là làm, ký hợp đồng rồi đi thay váy ngắn màu trắng, bọn nhỏ đành giao cho Sinh rồi, Thanh Thu lại bắt đầu công việc mời rượu. Đang lúc đi xuyên qua đám người, chợt nghe một cô gái nói: "Cậu nhìn kìa, anh Lê đến rồi, thật đẹp trai quá mà.” “Ôi, hôm nay anh Lê mang bạn gái đến nữa kìa, thật đen đủi, chúng ta không có cửa rồi.” “Đi thôi đi thôi, đã biết là mơ tưởng hão huyền rồi thì đừng có ý đồ với anh ấy nữa, người phụ nữ khiến anh ấy để mắt đến trên đời này không có nhiều đâu.” Thanh Thu giật mình, thực sự không có nhiều sao? Còn cô, cũng là một người được anh ta để mắt đến nhỉ? Yên lặng đi vào góc phòng, cô thật sự không muốn gặp lại Lê Minh Tùng, chỉ hy vọng anh ta vào phòng VIP riêng của anh ta, như vậy, cô cũng sẽ không bởi vì gặp phải anh ta mà lúng túng. “Đúng đó, cậu nhìn Lộ Lộ ở quán bar chúng ta xem, người con gái đẹp như vậy, đàn ông theo đuổi cô ấy xếp thành hàng, nhưng cô ấy lại ra sức theo đuổi anh Lê, chắc cũng được hai ba năm rồi nhỉ, nhưng anh Lê đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ấy.” “Ôi, anh Lê đến rồi ư.” “A…” Thanh Thu theo bản năng khẽ kêu, lập tức ngẩng đầu lên, lại vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen sâu hoắm của Lê Minh Tùng, lúc này, ánh mắt của người đàn ông đang không kiêng nể gì mà nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, như vậy cảm giác như cô đang không mặc đồ, cả người không được tự nhiên. Sau đó bĩu môi ngoắc ngón tay về hướng cô, “Đem hai ly rượu vang năm 85 đến.” Vẫn cuốn hút như vậy, vẫn ngang ngược như vậy, y hệt năm đó. Thanh Thu căn bản cứ đứng ngây ra đó, nhanh thật, cho rằng chị Hường chỉ là nói thế thôi, nhưng bây giờ, cô cũng đã gặp Lê Minh Tùng rồi, đây chính là oan gia ngõ hẹp sao? “Thanh Thu, mau đi lấy rượu, em biết có mà.” “À.” Được chị Hường nhắc nhở một tiếng, lúc này cô mới giật mình tỉnh lại, cảnh tượng bây giờ giống y cảnh tượng nhiều năm về trước, chẳng qua điều khác biệt duy nhất chính là cô vẫn là cô gái mời rượu, còn bên cạnh anh lại có nhiều hơn một cô gái.