“Cậu nói láo! Hai đứa nó không có đâu!” Vũ khóc thút thít, nhưng vẫn không quên cãi lại cậu bé kia. “Có! Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh sẽ không nói dối đâu. Hai bạn ấy nói có thì chắc chắn là có!” Bé trai kia cũng không yếu thế, giống như là thần hộ mệnh của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vậy. Lê Minh Tùng rốt cuộc cũng hiểu được, hai đứa bé này đã nói cho anh biết chắc chắn Vũ từng mắng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là đồ con hoang. Còn chuyện hai cô bé có cha hay không gì đây không phải là thời điểm tốt để bàn luận. Anh xách Vũ lên, một tay đập về phía mông của Vũ. “Con nói đi, sau này còn dám mắng người khác nữa không hả? Tiếng kêu đó khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi đến trước cửa đồng thời quay lại. Chẳng lẽ chú xấu xa không còn xấu xa nữa à? “Hu hu, con muốn mẹ! Con không cần cậu đâu, không cần cậu tham dự họp phụ huynh gì hết.” Vũ càng khóc to hơn nữa. Thanh Thu dắt hai đứa trẻ đi ra khỏi phòng học. Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, nhưng lúc này lòng cô vẫn rối bời. Lê Minh Tùng đã thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, tuy rằng anh vẫn còn chưa biết hai đứa bé này là con của mình, nhưng cô vẫn sợ hãi. Nếu anh biết thì có khi nào sẽ cướp mất Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh của cô không? Vừa nghĩ tới khả năng này, cô lại không nhịn được lo lắng. “Mẹ ơi, ba nuôi sắp tới rồi. Mẹ gọi điện cho ba nuôi hỏi xem khi nào ba đến đi.” “Hả…” Thanh Thu ngẩn ra. Cô đã hứa với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là sẽ để Bùi Minh Vũ tới tham dự hội phụ huynh, nhưng cô đã quên báo cho Bùi Minh Vũ. Thanh Thu hơi suy nghĩ rồi nói: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, hôm nay ba nuôi bận việc không tới được, có mẹ là được rồi mà.” Thùy Thùy phồng má: “Mẹ nói dối.” Quỳnh Quỳnh lập tức sốt ruột: “Mẹ, tụi con đã nói với các bạn rồi, nói hôm nay ba tụi còn chắc chắn sẽ tới. Nếu không thì tụi con sẽ thật sự là… Là… Là ‘con hoang’ đó.” Đây là cái gì vậy trời, sao mà lung tung beng hết cả thế… “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, không được nói lung tung nữa. Các con có ba mà.” “Thế thì ba tụi con là ai? Mẹ nói đi.” Hai người bốn tay nhỏ cùng lắc cánh tay Thanh Thu, dáng vẻ như là nhất quyết đòi cô phải nói rõ ràng. “Ba ra nước ngoài rồi, không lâu sau sẽ về thôi.” “Mẹ lừa tụi con! Ba của Tiểu Hoa cũng ra nước ngoài, nhưng tuần nào ba cậu ấy cũng đều gọi điện thoại cho cậu ấy. Ba tụi con thì sao? Từ nhỏ tới giờ ba chưa từng gọi điện cho con và Quỳnh Quỳnh lần nào cả.” Con cái lớn rồi, bây giờ cô muốn lừa hai đứa cũng khó thế. Thanh Thu nhíu mày, đành phải bưng quyền uy của phụ huynh ra: “Nếu không nghe lời nữa thì mẹ không cần các con đâu đấy.” Thùy Thùy nhìn Quỳnh Quỳnh, Quỳnh Quỳnh nhìn Thùy Thùy. Sau đó hai đứa đồng lòng dùng sức ném cánh tay của Thanh Thu, lại cùng nhau nhanh chân chạy về phía phòng bảo vệ, không thèm để ý tới Thanh Thu nữa. Nhìn bóng lưng hai đứa trẻ, Thanh Thu rất là chạnh lòng. Cô lắc đầu, đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, nhìn về cửa phòng bảo vệ. Chỉ cần hai cô bé không chạy xa là được rồi. Có lẽ, chốc nữa nghĩ thoáng hết giận là được. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhắc tới ba thì đều như thế cả mà. Cô có thể cho hai đứa bé mọi thứ, nhưng chỉ độc không thể cho hai đứa một người cha. Cô thở dài, xoa nắn từng ngón tay để giết thời gian, luôn cho rằng mười phút sau thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Nhưng không có, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn ở trong phòng bảo vệ không có ý định đi ra. Thanh Thu hơi lo lắng, vội đứng dậy đi về phía phòng bảo vệ. Mới đến trước cửa, cổng trường mầm non lập tức mở ra, Thanh Thu ngẩng đầu theo phản xạ, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Bùi Minh Vũ. “Thanh Thu, anh đến đây. Bọn nhỏ đâu rồi?” “Minh Uy…” Cô sửng sốt. Chắc chắn hai đứa bé đã gọi cho Bùi Minh Vũ. Nhưng cô vừa định nói chuyện thì một bóng dáng đằng sau in trên mặt đất trước mặt cô. Giọng nói của Lê Minh Tùng hơi gượng gạo: “Thanh Thu, chuyện Vũ tôi rất xin lỗi, tôi sẽ dạy dỗ nó. Nhưng mà…” Anh nói rồi quay sang Bùi Minh Vũ: “Nhưng anh Bùi à, anh nên thường xuyên ở bên Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mới tốt, thế thì mới có thể bớt lời ra tiếng vào.” Nói rồi, anh ta xoay người nhanh chóng bỏ đi. Thanh Thu giật mình. Cô chưa bao giờ muốn cứ thế mà kéo Bùi Minh Vũ vào chuyện này. Nhưng lúc này, nói vậy chỉ vì muốn bù đắp lại cảm nhận của Lê Minh Tùng đối với Bùi Minh Vũ thì e rằng là không thể nào. “Ba tới rồi. Đi thôi! Ông cụ ở phòng bảo vệ nói mười phút nữa sẽ tới giờ học công khai. Ba, tụi mình vào thôi.” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhảy nhót chạy ra phòng bảo vệ, mỗi đứa kéo lấy một bên tay của Bùi Minh Vũ đi đến phòng học. “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con…” Thanh Thu thật sự không biết phải nói gì mới tốt. “Mẹ, tụi con không phải là con hoang. Tụi con có cha. Ba nuôi chính là cha của tụi con.” Quỳnh Quỳnh nói một cách đương nhiên, khiến Thanh Thu không khỏi chua chát trong lòng. Trong lúc Thanh Thu đang do dự, Bùi Minh Vũ nói với cô: “Thanh Thu, đi thôi. Thùy Thùy nói em đã hứa với hai đứa là để anh tới, cho nên vừa nhận được điện thoại anh đã tới ngay. May mà anh ở gần đây, không thì thật sự là không thể tới nhanh như vậy được.” “Ừm.” Cô bị bọn nhỏ lôi kéo, thật sự là không có sự lựa chọn nào khác nữa. Dù sao thì Lê Minh Tùng đã cho rằng Bùi Minh Vũ là cha của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, vậy thì cô cũng thuận theo tự nhiên cho mình kiên định hơn chút vậy. Thế thì không cần sợ Lê Minh Tùng sẽ cướp mất Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh từ trên tay cô nữa. Lại đi vào phòng học, các bạn nhỏ và các phụ huynh đều đã ngồi vào chỗ rồi. Vũ ngồi ở hàng đầu tiên, lúc này vẫn còn khóc thút thít, rõ ràng là bị Lê Minh Tùng dạy bảo không nhẹ, còn Lê Minh Tùng thì ngồi trên ghế phụ huynh. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngẩng cao đầu, vui vẻ chạy tới chỗ của mình ngồi xuống. Các bạn nhỏ bắt đầu thì thầm với nhau, vừa nói vừa nhìn về phía Bùi Minh Vũ, thật sự coi anh là cha của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. “Đẹp trai ghê.” “Không giống, có phải là giả không vậy?” “Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh giống mẹ mà, không giống ba cũng là bình thường.” Lời nói của bọn nhỏ truyền vào trong tai Lê Minh Tùng khiến anh ta hơi nhíu mày, sau đó dừng ánh mắt trên người Thanh Thu. Thôi, coi như là anh nhiều chuyện vậy, chẳng qua bỗng nhớ tới ngày trước cô đối xử tốt với ông nội, cùng với không biết sao khuôn mặt của cô lại lơ đễnh lướt qua trong đầu anh. Chỉ là vì quá giống nhau mà thôi, anh thật sự không cần đắm chìm với khuôn mặt đó. Anh lắc đầu, thu hồi tầm mắt, dời về phía giáo viên mầm non đang đi vào chuẩn bị bắt đầu tiết học. Thanh Thu và Bùi Minh Vũ cùng đi tới ghế phụ huynh. Nhưng vị họ đã tới muộn nên không thể chọn chỗ ngồi được. Cố tình hai chỗ trống duy nhất lại ở bên cạnh Lê Minh Tùng. Thanh Thu chần chờ trong chốc lát, nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếng chuông vào học đã reo lên, khiến cô không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Vừa định cất bước, Bùi Minh Vũ lập tức lướt qua cô ngồi thẳng xuống chỗ bên cạnh Lê Minh Tùng, cũng khiến Thanh Thu bất đắc dĩ ngồi bên cạnh Bùi Minh Vũ. Bắt đầu vào học, Thanh Thu vẫn cảm thấy thấm thỏm. Dường như khí tức trên người Lê Minh Tùng vẫn truyền tới đây dù đã ngăn cách bởi Bùi Minh Vũ. Khí tức ấy khiến cô không khỏi hoảng hốt. Không khí vẫn có vẻ gượng gạo, khiến Thanh Thu thật sự hối hận tham dự buổi học công khai này. Nếu sớm biết sẽ gặp phải Lê Minh Tùng thì chắc chắn cô sẽ không đến đây đâu. Từ đầu đến cuối, Thanh Thu hoàn toàn không nghe thấy giáo viên đang nói gì. Nhưng người trả lời nhiều câu hỏi nhất trong buổi học công khai lại là hai đứa con gái cưng của cô, cũng nhận được ánh mắt hâm mộ của các phụ huynh khác. Thấy buổi học công khai đã kết thúc, Thanh Thu đứng dậy đi về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đồng thời nói với Bùi Minh Vũ: “Minh Uy, chúng ta đi thôi.” Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi có Lê Minh Tùng. Sự tồn tại của anh ta khiến cô cảm nhận được sự sự đè nén khó nói thành lời. Gần đây Hoàng Cảnh Hưng đã khiến cô phiền lòng lắm rồi, cô thật sự không muốn vì Lê Minh Tùng mà lại gây chuyện thị phi nữa. Nhưng Thanh Thu không ngờ rằng mình mới đứng dậy thì một đứa bé trai lại đi về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. “Ê, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các cậu nói người đàn ông kia chính là ba của các cậu à?” “Đúng vậy, đó là ba của tụi mình đấy.” Thùy Thùy ngẩng đầu nói một cách ngạo nghễ. “Cậu nói dối! Chú ấy không phải đâu. Lần trước mình đến bữa tiệc của dì Đinh, chú ấy cũng đi mà. Dì Đinh còn nói là muốn giới thiệu bạn gái cho chú Bùi này. Còn nữa, nếu chú ấy thật sự là ba của các cậu thì sao các cậu lại họ Trọng mà không phải là họ Bùi chứ?” Lời nói của đứa bé này khiến mọi người không khỏi tò mò. Thanh Thu vội kéo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lại: “Đi thôi, mình về nhà đi.” “Không, con không muốn về nhà. Mình nói cho cậu biết, chắc chắn lúc đó cậu đã nghe nhầm rồi. Đó chính là ba của mình. Không tin cậu hỏi ba mà xem!” Bé trai còn chưa lên tiếng thì Vũ lập tức nhảy lên: “Được, để mình hỏi chú ấy. Chú kia, chú là ba của hai đứa nó hả?” Bùi Minh Vũ đẩy giọng kính trên mũi, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, lại lập tức nói một cách ung dung: “Đúng rồi, chú là cha của hai đứa nó.” “Thế chú nói xem tại sao hai đứa nó lại không theo họ chú?” Trái tim Thanh Thu như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Bởi vì cô thấy Lê Minh Tùng đang nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. Chắc câu hỏi của bé trai và Vũ cũng là điều anh ta muốn hỏi. “Chuyện này rất bình thường. Chú và mẹ của Thùy Thùy ly hôn, hai đứa được phán cho mẹ của Thùy Thùy. Nhưng dù bọn chú đã ly hôn, lại vẫn thỏa thuận với nhau là sẽ cùng chăm sóc cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Nhưng gần đây bọn chú sắp kết hôn lại rồi.” Người lớn nói những lời này với trẻ con thì thật sự là không được tốt lắm, nhưng lúc này Bùi Minh Vũ thật sự không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Nhìn ánh mắt mong chờ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh chỉ mong cho hai cô bé vui vẻ là được rồi. Thanh Thu cảm thấy bây giờ mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Nhưng cô lại không có lý do để làm sáng tỏ lời nói của Bùi Minh Vũ, đành phải mặc cho anh ấy nói vậy, “Được rồi, đã giải thích rõ ràng rồi. Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, chúng ta đi thôi.” Cô kéo tay đứa bé muốn rời đi, đằng sau, Lê Minh Tùng lại đột nhiên nói: “Bùi Minh Vũ, anh đứng lại đó cho tôi.”