Đầu đau nhức, Trọng Thanh Thu dụi dụi mắt, lặng lẽ tỉnh dậy, nhưng những thứ đập vào mắt khiến cô có chút mơ hồ không rõ. Chỉ một lát sau ý thức từ từ quay trở lại với cái đầu trống rỗng của cô. Không đúng, sao mọi thứ lại xa lạ thế này. Cô nhớ ra rồi, tối qua... Trọng Thanh Thu ngồi bật dậy, tấm chăn đắp trên người bỗng nhiên trượt xuống: "A... a... a..." Trọng Thanh Thu hét ầm lên, đầu cô rất đau, đây là hậu quả sau cơn say rượu. Nhưng điều này không nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn cả là sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra mình đang ngủ trong tình trạng khỏa thân trên một chiếc giường xa lạ giữa một căn phòng lạ huơ lạ hoắc. Hơn nữa, khi cô vén chăn lên, trên giường có một vết máu đã khô. Vết máu đó khiến cho liên tưởng của cô không khỏi phong phú thêm, hình như cô đã... đã mất... mất đi sự trong trắng rồi. Trời ạ! Khi nghĩ đến đây, Trọng Thanh Thu chỉ thấy đầu óc mình nhanh chóng bơm thêm máu, "A... a... a...", Trọng Thanh Thu tiếp tục không khống chế được tiếng hét của mình, nhưng trong căn phòng này, chẳng có bất kì ai đáp lời cô. Phòng khách sạn cách âm siêu tốt, trong căn phòng như thế này có thể thỏa sức diễn những bộ phim mát mẻ mà không cầm sợ âm thanh quá ồn sẽ quấy rầy đến những vị khách ở phòng kế bên. Sau vài tiếng hét động trời, Trọng Thanh Thu mới phát hiện ra cô bị thế giới này lãng quên rồi, căn bản không có ai để ý tới mình cả. Việc cô hét thì cô cứ hét, còn căn phòng này vẫn lặng yên như tờ, chính điều này càng làm cho tiếng thất thanh kia thêm phần chói tai. Lê Minh Tùng, chính là anh ta. Anh ta dám "thịt" mất lần đầu tiên của cô! Lần-đầu-tiên-đó! Mà buồn bực là cô không đọng lại một chút kí ức nào, thậm chí còn không biết mình đã làm những gì. Buồn bực, vô cùng buồn bực, buồn bực đến mức muốn giết người. Không được, cô phải đi tìm Lê Minh Tùng, cô không thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cô còn chưa nghĩ tới... Khoan đã, tất cả mọi thứ về đêm qua nhanh chóng hiện lên trong đầu cô. Hình như cô đã cầu xin anh ta đưa cô đi, cô còn nài anh ta để được uống rượu, nhưng sau khi uống rượu thì sao nhỉ? Cô chẳng nhớ được cái gì thêm nữa. Hầy, chuyện này cũng không thể đổ hết tội trạng lên đầu Lê Minh Tùng được, cô cũng có lỗi, nhưng mà... Nhưng mà cô không cam tâm được, lần đầu tiên của cô đó, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy giận sôi gan. Quần áo của cô vẫn còn ở đó, sạch sẽ phẳng phiu, được gấp gọn gàng và đặt bên gối đầu. Trọng Thanh Thu tức giận mặc quần áo vào, thầm nghĩ, cô nhất định phải tìm được người đàn ông tên Lê Minh Tùng này. Cũng may, cô vẫn nhớ được tên anh ta, nhớ được chiếc xe BMW màu đen phong cách của người đó. Bước ra khỏi khách sạn, bầu trời trên đầu cô vẫn trong xanh như thế, dòng người xiên quàng qua lại vẫn ồ ạt như thác lũ. Thành phố T này giữ mãi nét phồn hoa như vậy, dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng thực chất cái gì cũng đã đổi thay. Cô không còn trinh trắng nữa. Buồn rầu nghĩ đến điều này, Trọng Thanh Thu ủ rột như người mất hồn, không còn giận dữ gì nữa. Lúc này cô nên đi học rồi, vì chỉ còn hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp thôi, nhưng cô thực sự không muốn đến trường, không muốn đến trường một chút nào. Cô không muốn gặp Hoàng Cảnh Hưng, cả đời này cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa. Đá một hòn đá trên đường, bước đi không mục đích, nhưng đúng lúc này điện thoại của cô lại reo lên. Cô rất phiền lòng, không muốn nhận điện thoại. Cô sợ phải gặp bất cứ một người nào quen biết mình, cô đã mất trinh rồi, cô không còn là một cô gái nữa. Bây giờ, hình như cô đã trở thành một người phụ nữ rồi. Nhưng điện thoại của cô cứ bướng bỉnh kêu mãi trong túi xách, cô nhíu mày, rõ ràng tối qua đã tắt máy rồi mà! Chắc chắn Lê Minh Tùng đã mở điện thoại của cô lên, anh ta thật phiền phức mà, đúng là một tên xấu xa. Bực bội lấy điện thoại ra, thấy một dãy số lạ, Trọng Thanh Thu thầm nghĩ đây chắc chắn là Lê Minh Tùng. Trọng Thanh Thu chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã ấn nút nghe: "Lê Minh Tùng, anh lấy mất lần đầu tiên của tôi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi." Cô điên tiết gào lên, bất kể có truy cứu trách nhiệm hay không thì ít nhất anh ta cũng phải nói với cô một câu cho ra hồn. Đằng này gã đàn ông xấu xa kia chẳng thèm nói lấy một giờ, cứ vậy mất tăm mất tích. Im lặng, có khoảng lặng trong phút chốc, cảm giác tĩnh lặng đó khiến trái tim cô đột nhiên đập loạn. Sau đó, một giọng đàn ông trầm trầm quen thuộc vọng tới, "Thanh Thu, là anh." Thử đoán xem, đây là ai? Hờ hờ!