“Thật à?” Ngón tay của Sa Duy Hân gõ gõ lên bàn như đang đàn dương cầm vậy, giọng điệu tuy rằng ung dung nhưng rõ ràng vẫn mang theo sự hoài nghi. “Tất nhiên, mang đồ ăn lên đi.” Vẫy tay, Lê Minh Tùng dặn dò nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, cũng thẳng thừng dời chủ đề của câu chuyện đi. Trọng Thanh Thu có chút mơ màng nhìn từng món từng món được mang lên, cô cũng không có tâm trạng để ăn, chỉ tùy tiện gắp hai món ở trước mặt mình ăn thôi, ngược lại thì Lê Minh Tùng với Sa Duy Hân lại trò chuyện rất vui vẻ. “Duy Hân, khi nào định tổ chức?” “Chủ nhật này, vì thế nên tớ mới mang chuyện của Thiên Tình đến đây nói trước này, không thì tên bạn thân cậu chắc chắn sẽ không đến đâu.” Thì ra là bạn thân, xem ra đúng là cô sai thật rồi, còn tưởng Lê Minh Tùng cùng với Sa Duy Hân là … loại quan hệ kia, cô sai rồi. “Được rồi, tớ chắc chắn sẽ đến mà.” “Đêm đó Thu cũng phải có mặt đấy.” Liếc mắt nhìn Trọng Thanh Thu, ánh mắt của Sa Duy Hân lại tiếp tục lấp lánh làm cô không đọc hiểu được tín hiệu trong đấy, cũng không đoán ra được ý tứ là gì. “Tôi…” “Được thôi.” Ngay lúc Trọng Thanh Thu vừa định từ chối thì Lê Minh Tùng đã đồng ý thẳng thay cho cô, hé hé miệng, cô còn định nói gì thì Lê Minh Tùng lại chặn đứng lại: “Thanh Thu, thi xong thì về nhà ở đi, đừng ở trường nữa.” Tay cô run lên, đôi đũa trong tay suýt nữa đã rơi xuống, Lê Minh Tùng có ý gì đây, ở trước mặt người khác hỏi cô như vậy, nếu cô không đồng ý thì lại không nể mặt anh ta, mà nếu đồng ý thì sớm muộn gì không phải cũng rời đi à. Đau nhiều không bằng đau ít, lòng của cô thật sự không chịu nổi những chuyện kia nữa: “Minh Tùng, ngày mai rồi hẵng nói, tối nay em còn phải chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp nữa.” “À, được… thôi…” Âm cuối của anh ta kéo dài ra, giọng điệu cũng có chút không vui, tựa như không ngờ rằng cô sẽ từ chối anh ta ngay trước mặt người khác. Nhưng rốt cuộc cũng không nói gì cả, một bữa cơm này, bầu không khí bỗng rơi xuống lạnh như băng, đến ngay cả Sa Duy Hân cũng ít nói chuyện lại. Bữa ăn của hai người bạn thân kết thúc, hai người một trước một sau bước ra khỏi quán ăn Trân Tân, Trọng Thanh Thu bước nhanh đến trạm xe bus. “Thanh Thu, chuyện ngày đó ở bệnh viện, anh…” Lòng cô luống cuống lên, cho rằng anh ta đã đoán được gì rồi nên vội vàng nói: “Em có hẹn rồi, em đi trước đây.” “Thanh Thu, chờ đã…” Anh ta gọi với ở sau lưng cô, cô bỗng nhớ tới hai bản thỏa thuận mà cô đang để trong túi. Trái lại cô với anh ta cũng không lấy chứng nhận kết hôn nào cả, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ làm cho ông nội xem mà thôi. Trọng Thanh Thu đứng lặng một hồi lâu thì quay người lại, cũng vừa lúc Lê Minh Tùng đuổi kịp đến chỗ cô, “rầm”, cô đụng phải người anh ta, có lẽ do anh ta đuổi theo vội quá nên theo quán tính cô dán vào lồng ngực của anh ta. “Á…” Theo bản năng hét lên đầy sợ hãi, cô thật sự không ngờ sẽ xuất hiện tình cảnh như vậy. Đôi tay thon dài đỡ lấy eo của cô, giữ chặt cô vào lòng: “Lên xe đi, anh đưa em về.” Cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không mà anh ta lập tức ôm cô đi đến chiếc BMW màu đen của anh ta. Trong lòng bàn tay vẫn là hai tờ thỏa thuận kia, giờ phút này lại trở nên nóng phỏng tay: “Minh Tùng, tôi chỉ là…” Chỉ là muốn quay người trả hai tờ thỏa thuận này cho anh ta, hoặc là cả hai cùng nhau xé nó, bởi vì cô biết anh ta sắp sửa nói gì. Anh ta dán vào lỗ tai của cô, vừa đi đến chiếc BMW vừa thấp giọng nói: “Trọng Thanh Thu, bây giờ em là vợ của anh.” Cô không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì, nhưng anh ta đã đặt cô vào ngồi ghế sau xe, đạp chân va, xe liền lao đi, nhưng phương hướng kia thì cô lại không biết. Cô rầu rĩ ngồi ở trong xe, càng ngày càng không đoán nổi trong lòng anh ta nghĩ gì, tựa như nhìn thấu được sự căng thẳng của cô nên anh ta liếc nhìn gương chiếu hậu rồi thấp giọng nói với cô: “Thanh Thu, là đi bổ sung giấy chứng nhận kết hôn.” “Hả… Anh nói gì?” Ngửa đầu lên nhìn gò má của anh ta, cô không nghe lầm chứ? Anh ta muốn bổ sung… bổ sung cái gì? Giấy chứng nhận kết hôn à? Nhìn anh ta đầy ngạc nhiên, cô cảm thấy bản thân nghe lầm rồi. Xe tiếp tục lái đi trên đường quốc lộ, buổi sáng làm lễ đưa tang, sau đó lại dùng cơm trưa với Sa Duy Hân, bây giờ lại đi bổ sung giấy chứng nhận kết hôn mà thời gian cũng có đủ đấy. “Cùng đi bổ sung giấy chứng nhận kết hôn.” Lê Minh Tùng hờ hững nói lại lần nữa. “Anh bằng lòng à?” Tim của cô nhảy lên “thình thịch”, lẽ nào anh ta thật sự muốn kết hôn với cô sao? Cô dường như đang nằm mơ vậy, chắc chắn là thế rồi. “Ừ.” Nghe anh ta trả lời dứt khoát như thế thì khuôn miệng của cô càng ngày càng há to ra, thỏa thuận trong tay bị cô siết chặt nhăn nhúm hết cả: “Vậy mấy thỏa thuận này…” Tay cô khẽ run đưa lên trước mặt anh ta. “Đưa cho anh đi.” Anh ta đưa một tay nhận lấy rồi tùy ý nhét vào một chiếc hộp ở trước xe, tựa như hai tờ giấy đó là rác vậy. Cô vẫn còn có chút không tin chuyện này là sự thật, nếu như là sự thật thì có phải cô sẽ sống cùng anh ra, sau đó đứa con cô do sinh ra sẽ đường đường chính chính làm con trai của anh ta ư? Bỗng nhiên cô thật sự muốn nói cho anh ta nghe rằng mình đã mang thai con trai của anh ta: “Minh Tùng, em… Em đã…” “Reng…” Điện thoại của anh ta vang lên: “Phương Mẫn, có chuyện gì vậy?” Phương Mẫn, lại là một trong những người đàn bà của anh ta sao? Trọng Thanh Thu nghe thế thì lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt trở về. “Sao lại bất cẩn thế chứ, em chờ anh một lát, anh đến ngày đây.” Vội nói xong thì anh ta lập tức gác máy, xe tấp vào bên lề rồi dừng lại: “Thanh Thu, xin lỗi, anh có việc gấp cần phải xử lý, ngày mai hoặc mốt anh sẽ đến đón em đi bổ sung giấy chứng nhận kết hôn nhé.” Cô khẽ gật đầu, nhưng ngay cả bản thân mình cô cũng không biết cái gật đầu này có ý nghĩa gì nữa. Vẫn muốn đồng ý ư? Ngay lúc cô động lòng nghĩ rằng anh ta sẽ cho con trai cô một gia đình hạnh phúc thì anh ta lại bỗng vì một cô gái tên Phương Mẫn mà lập tức tấp xe vào ven đường bỏ cô xuống. Ha ha, cô thật sự không nên động lòng mà, anh ta đã nói trước với cô rằng không cho cô yêu anh ta, sao cô lại quên được chứ? Cô lại hy vọng xa vời rồi. Cô sai rồi. Vội vàng mở cửa xe, một chân bước xuống lại là một trận đau đớn trong lòng, đeo ba lô đứng tại vạch trắng kẻ cho người đi bộ, ở bên cạnh cũng chẳng có chiếc BMW nào dừng lại. Lê Minh Tùng thậm chí nói một câu cũng không nói mà đã đạp chân ga phóng vụt đi, càng nghe tiếng xe chạy dần rời xa, lại càng thấy chói tai. Trọng Thanh Thu ép buộc bản thân không được quay đầu lại, chỉ đứng khựng một lúc thôi cô đã không nhịn được ngoảnh đầu lại rồi, ánh mắt cứ dán chặt đuổi theo chiếc xe đang chạy kia. Cô vẫn cứ vô dụng như thế, anh ta đi rồi, đã bỏ cô lại rồi, nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác chẳng muốn không tên. Một lúc lâu sau, mãi đến tận khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất khỏi trong tầm nhìn của cô thì Trọng Thanh Thu mới xoay người đi đến trạm xe bus, lắc lắc đầu, cô không thể tiếp tục mơ giấc mộng không thực tế thế nữa. Con à, mẹ thật sự muốn con hạnh phúc. Nhưng mà, ba con không muốn như vậy. Không có hy vọng xa vời rằng Lê Minh Tùng sẽ đến đón cô, cô chỉ nghĩ đó là một trò đùa của anh mà thôi. Sao anh ta lại bổ sung “giấy chứng nhận kết hôn” với cô chứ? Sẽ không đâu. Nhưng sau đó lại bất an cả ngày. Tối đến rất nhanh, Trọng Thanh Thu có hơi đau đầu. Tên nhóc làm khổ cô quá, còn sớm mà cô đã bò lên giường rồi, thật buồn ngủ quá.. Cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khi đang chìm trong mộng đẹp thì trên bả vai lại truyền đến một lực lay kéo, cô cau mày lại, không nhịn được mà nói: “Tiểu Tĩnh, tránh ra đi, tớ buồn ngủ quá.” “Thanh Thu, có người đến đón cậu.” “À.” Cô tựa như không nghe thấy mà xoay người lại tiếp tục ngủ, đúng là buồn ngủ quá mà, gần đây cô đặc biệt thèm ngủ. “Trọng Thanh Thu, thật sự có người đến đón cậu đấy, không phải Lê Minh Tùng đâu, nhưng mà cũng lái một chiếc BMW đen, Trọng Thanh Thu, giá cậu bây giờ tăng cao thật đấy.” Rốt cuộc muốn ngủ cũng không được yến, chỉ nghe mấy câu nói của Tiểu Tĩnh này cũng khiến cô tỉnh cả ngủ, mơ màng quay sang Tiểu Tĩnh: “Còn có ai lái BMW đen đến tìm tớ à?” “Ừ, chắc chắn không phải là Lê Minh Tùng đâu, tớ cảm thấy người đàn ông này còn thú vị hơn cả Lê Minh Tùng. Trọng Thanh Thu, cậu mau nói xem anh ấy là ai hả?” “Không biết, Tiểu Tĩnh không phải cậu nằm mơ đó chứ.” Càng nghĩ càng thấy không thể, ngoại trừ Lê Minh Tùng thì cô không quen người nào lái nổi một chiếc BMW cả. “Thật sự không phải mà, người đàn ông kia trắng trẻo cao quý như hoa sen vậy, Trọng Thanh Thu, nếu cậu không thích người ta thì giới thiệu cho tớ một chút đi được không?” Trọng Thanh Thu “bật” ngồi dậy, cô nhớ ra rồi, Lương Thùy Trang nói hôm nay Bùi Minh Vũ sẽ đến đón cô đến nhà họ Bùi ăn cơm, cô thật sự quên mất. Vội vàng cầm áo khoác lên, chỉ là không muốn sự xuất hiện Bùi Minh Vũ làm cuộc sống của cô phức tạp thêm. “Thanh Thu, chờ tớ chút, nếu cậu không thích anh ấy thì phải giúp tớ giới thiệu một chút đấy nhé, cậu hình như đâu thích kiểu như thế đâu đúng không, nhưng tớ thích lắm đấy…” Tiểu Tĩnh vẫn đang nói, luyên thuyên không ngừng. Trọng Thanh Thu không nói lời nào mà đi thẳng đến cổng chính của trường, quả nhiên ở đó đậu một chiếc BMW màu đen y như đúc chiếc của Lê Minh Tùng. Thân xe mới đánh sáp qua đẹp đẽ như đầu báo vậy, đứng trước xe là thân hình thon dài của Bùi Minh Vũ đang lặng yên ở đấy, bộ âu phục trắng được thân xe khắc họa lên như thể một đóa sen cao ngạo vậy. Cô thật sự không hiểu tại sao anh ấy lại thích mình nữa, vội bước nhanh đến trước mặt anh ấy: “Bùi Minh Vũ, em không đồng ý với mẹ đến nhà anh ăn cơm đâu, là do bà ấy tự quyết định đấy. Hơn nữa còn ngắt máy của em, xin lỗi nhé, anh về trước đi, em có chút khó chịu, em muốn nghỉ ngơi một chút.” Nói xong cô lại xoay người rời đi. Giọng đàn ông trong chốc lát vang dội truyền đến: “Anh thế này không bằng anh ta sao?” Giọng nói tràn ngập tổn thương, nhưng vừa rồi giọng nói của cô ép xuống rất thấp, cô không muốn để anh ấy khó xử, nhưng anh ta lại bất chấp rống lên trước mặt nhiều người như vậy ở đây. Trong nháy mắt Trọng Thanh Thu chỉ cảm thấy đầu mình có chút đau nhức, không, phải là rất đau mới đúng. Cô muốn đi khỏi đây, nhưng anh ấy cũng bước nhanh đến. Có quá nhiều người, nhiều đến nỗi cô chẳng có cách nào mà nhanh chóng thoát ra khỏi đoàn người này cả. Tay bị Bùi Minh Vũ bắt lại, lòng bàn tay của anh ấy hơi ướt, khắp người đều tỏa ra sự tức giận không nói nên lời. Anh ấy đang tức giận, rất giận. Trọng Thanh Thu chưa bao giờ thấy Bùi Minh Vũ nổi giận cả, có lúc cô còn cảm thấy anh ấy không từ bỏ là do một loại cố chấp chứ không liên quan gì đến tình yêu cả. Bây giờ cô lại không thấy vậy, cô cảm thấy anh ấy yêu mình là một loại dằn vặt, hành hạ cô khó chịu theo anh.