Ha ha, quả nhiên Lê Minh Tùng rời đi cùng Phương Thu. Trước cô còn không tin, nhưng bây giờ nghe tin Phương Thu sắp xuất ngoại do chính miệng Bà Bùi nói ra, cô không còn gì để nghi ngờ nữa cả. "Ngày mai mẹ và Linh Linh đến Thành phố F, sau đó đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh về." Nếu không phải cô nghiện, cô nhất định phải đích thân đón về. Bà Bùi tự nhiên đáp ừ, có vẻ khá vui mừng. Hôm ấy bà quyết định ở lại xưởng mộc Vũ Thu, tự mình xuống bếp nấu một bàn đầy thức ăn cho Thanh Thu. Lúc bưng từng món lên, chỉ nhìn thấy thôi đã ngon miệng rồi, sắc hương và vị đều đủ, mà hơn cả trong đó thấm đẫm hương vị của mẹ, cuối cùng cô cũng có thể thưởng thức đồ ăn do chính mẹ nấu rồi. Có mẹ thật là tốt! Hôm sau, Bà Bùi cùng Bùi Linh Linh đi đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, chuyện xưởng mộc đã lên kế hoạch tương đối ổn, chuyện chi nhánh cũng giao cho Phong Thành đi làm. Vết thương của anh ta cũng tốt lên nhiều rồi, giờ chịu trách nhiệm nguồn cung cấp, Bùi Minh Vũ chịu trách nhiệm phát triển nghiệp vụ, Thanh Thu cũng không rảnh rỗi, mặc dù cô không học kế toán nhưng cô thường xuyên đọc sách, lại chuẩn bị thi lấy chứng chỉ ngành kế toán, sau đó thay toàn quyền quản lý tài chính của Thu Vũ thay Bùi Minh Vũ. Hôm nay, Bùi Linh Linh và Bà Bùi phải ngày mai mới trở về, Thanh Thu ăn xong cơm tối, muốn đi tản bộ nên rời khỏi xưởng mộc. Cô luôn không tin, không tin Lê Minh Tùng sẽ biến thành một người khác nhanh đến vậy. Cảnh còn người mất, người đi nhà trống, cô luôn cảm giác buổi tối hôm đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Cách còn xa, Thanh Thu ngơ ngẩn đứng im nhìn nơi Lê Minh Tùng từng đi qua. Cô đứng đó rất lâu, lâu đến nỗi đôi chân hơi tê mỏi. Đột nhiên bên tai cô truyền đến giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Cô à, hình như cô là... đúng rồi..." Thanh Thu hoàn hồn, đối phương là một bà cô, rõ ràng chính là nữ đầu bếp của Lê Minh Tùng. "Xin chào." Bà ta lướt mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cô có khỏe không?" "Cũng tạm." Chuyện đẻ non đã chẳng tốt lành gì, bây giờ là cơn nghiện giày vò cô mỗi ngày. "Haizzz, cái nhà to đến thế, người ta bảo tản ra là phải tản hết." Bà ta thở dài, "Sao cô không đi cùng anh Lê ấy?" Thanh Thu mím môi, suy nghĩ một lúc mới nói: "Anh ta rời đi cùng Phương Thu rồi." "Phương Thu á? Chính là cô gái đi cùng mẹ cô ta trông giống hệt cô phải không? "Ừ, đúng vậy." Thanh Thu gật đầu, nhìn chằm chằm mũi giày. "Không thể nào, cô Phương Thu bị ngất kia đã được anh Lêđưa lên tầng cao nhất, đợi cô ta tỉnh lại khoảng một giờ rồi rời đi. Tôi không gặp Phương Thu và anh Lê cùng đi với nhau mà. Trái lại... trái lại cô bé trong tầng hầm kia lại đi cùng anh Lê." "Cô nói gì?" Thanh Thu ngẩng đầu, túm phắt lấy cổ áo bà ta. Cô không nghe nhầm chứ, sao những gì bà ta và Tiểu Ngô nói lại không giống nhau vậy? "Tôi... Tôi không nói gì hết, những gì tôi nói đều là sự thật." Vẻ mặt thoắt thay đổi của Thanh Thu khiến bà ta hoảng hốt, chỉ sợ mình nói chuyện không nên nói làm chọc giận Thanh Thu. Bà ta còn nhớ anh Lê quan tâm chu đáo với Thanh Thu, luôn dặn dò bếp phó nấu món này món kia cho cô, toàn chọn những thứ mà cô thích ăn. Ai biết anh Lê còn quay về nữa không, đi làm cho anh Lê vừa lương cao vừa thoải mái, cho nên bà ta không muốn đắc tội Thanh Thu. "Bà lặp lại lần nữa xem, đêm hôm đó Minh Tùng đi cùng ai. Hãy nói thật chuyện mà bà biết cho tôi là được rồi." Thanh Thu nhìn bà ta với ánh mắt sáng quắc, cô cực kỳ muốn biết sự thực. "Sự thật... sự thật là đi cùng cô bé trong tầng hầm kia." Bà ta vội vàng nói, "Cô buông ra, tôi nói đều là thật cả, không có nửa câu dối trá nào hết." Bấy giờ Thanh Thu mới buông lỏng tay ra, miệng lẩm bẩm, "Là Hy Điệp, hóa ra là Hy Điệp..." Vậy chỉ có một khả năng. Lê Minh Tùng đưa Hy Điệp đi gặp Ngư Lạc Tuấn rồi. Mà Ngư Lạc Tuấn vì cô, vì chính cô. Nghĩ đến ngày hôm sau có cách điều chế và thuốc hỗ trợ, trong nháy mắt Thanh Thu liền hiểu ra tất cả. Cô chạy như bay về xưởng mộc Vũ Thu, nhất định Bùi Minh Vũ biết tất cả. Cô thở hổn hển đứng trước mặt anh ta: "Minh Vũ, anh nói đi, có phải đêm đó xảy ra chuyện gì hay không?" Bởi vì khi cô tỉnh lại, Lê Minh Tùng đã biến mất tăm hơi, mà Bùi Minh Vũ cũng tới đón cô đi. Bùi Minh Vũ bình tĩnh ngồi trước bàn làm việc, khẽ mỉm cười: "Tối hôm nào?" "Chính là buổi tối trước hôm em cai nghiện." "Không nghe nói gì cả." "Vậy thì làm sao anh lấy được cách điều chế Nụ cười thiên sứ ở chỗ Minh Tùng? Hơn nữa thuốc hỗ trợ cai nghiện anh lấy đâu ra?" "Ha ha, vốn dĩ cách điều chế của anh không khác lắm, chẳng qua khác cái mà Tiểu Ngô có được một chút thôi chỉ thiếu một chút xíu thôi. Còn thuốc à? Dĩ nhiên cũng là dựa vào thành quả nghiên cứu mới của anh chế thành rồi." "Anh nói dối. Nếu anh có biện pháp từ trước thì đã cai nghiện từ lâu, với lại không cần tốn tâm tư muốn cướp Hy Điệp. Bùi Minh Vũ, anh nói thật với em đi, có phải Minh Tùng đã xảy ra chuyện gì không?" Thậm chí Thanh Thu còn bắt đầu tưởng tượng cảnh sống mái với nhau vào đêm Lê Minh Tùng mang Hy Điệp đến gặp Ngư Lạc Tuấn, chắc chắn rất kịch liệt. "Em nghe ai nói lung tung thế. Chuyện lớn thế này không thể cứ nói bừa được đâu. Nếu Minh Tùng xảy ra chuyện, sao anh không biết tí gì?" Bùi Minh Vũ thản nhiên đáp lại, ánh mắt vẫn bình thường như thể thật sự không biết gì. Thật là thế này phải không? Thanh Thu lảo đảo lùi lại. Thật ra cô cũng không muốn Lê Minh Tùng xảy ra chuyện gì, nhưng anh đột nhiên mất tích chứng tỏ đã có chuyện. "Thanh Thu, đừng nghĩ nhiều nữa. Số phận hữu ý thì em muốn tránh cũng không được, còn số phận vô tình thì em cầu thế nào cũng không cầu được." Không! Cô không tin! Cô tuyệt đối không tin. Thanh Thu chạy về phòng mình, vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi cho Bà Bùi: "Mẹ, bây giờ con về Thành phố F, mẹ đón được bọn trẻ thì đừng về ngay, mẹ con mình gặp ở Thành phố F." Phía sau, một bàn tay giật lấy điện thoại trong tay cô, lập tức ngắt máy của cô. "Trọng Thanh Thu, em đang cai nghiện đấy. Bây giờ em về thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ cả. Chẳng lẽ em muốn phát tác trước mặt Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sao?" "Em..." Thanh Thu đỏ mặt, ý muốn đi về Thành phố F quanh quẩn trong đầu. Cô chẳng nghĩ nổi điều gì, chỉ một lòng muốn về. "Bảo với mẹ em là dạo gần đây đơn đặt hàng tương đối nhiều, cho nên em không đi được, tất cả phải chờ đến khi em cai thành công mới về được." Bùi Minh Vũ nói đúng. Nhưng cô chỉ muốn biết bây giờ Lê Minh Tùng đang ở đâu. Theo lời bà cô kia, căn bản anh không đi cùng Phương Thu. Vậy hiện tại anh đang làm gì? Cô chán nản ngồi trên giường, tâm tư rối bời, không ngừng vò đầu bứt tai. Bùi Minh Vũ ở đằng sau nhẹ nhàng ôm eo cô: "Đừng nghĩ nhiều nữa. Em xem, chỉ cần kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa là hai chúng ta cai nghiện được rồi. Đồng thời xưởng mộc của chúng ta đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo ổn định. Thanh Thu, bây giờ số tiền mà chúng ta kiếm được còn cách con số dự trù một chút, phải đền bù số tiền mà em nợ cho xong." Giọng nam trầm ấm từ từ xoa dịu những mệt mỏi trong nội tâm Thanh Thu. Cô thật sự quá mệt mỏi: "Minh Vũ, em muốn mở lại trang mạng, chuyên bán quần áo bầu và thời trang trẻ em. Trước kia em làm rất chạy, như vậy cũng có thể kiếm thêm chút thu nhập." "Ừ, đây là một ý kiến hay. Nếu em đã làm, vậy thì giao cho em toàn quyền phụ trách, nhập hàng và những việc khác anh sẽ thuê người đi xử lý, những công việc nặng nhọc khác em cũng không cần quan tâm." Không đi được, rất nhiều chuyện cô cũng không thể nào xác nhận. Bởi vì cai nghiện, cô chỉ có thể ở lại đây. Mỗi ngày trôi đi lại càng bận rộn hơn, bận mở shop trên mạng, cô muốn mở rộng quy mô công ty đến mức tối đa, cũng muốn kiếm được nhiều tiền hơn, như vậy mới có thể để Bùi Minh Vũ sớm ngày giải thoát. Thoáng cái, tự do đã trở thành điều khó đạt được. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã đến. Bùi Linh Linh đã sớm thông báo cho cô biết tuyến xe, cho nên cô phải đến bến xe từ rất sớm, kiễng chân ngó nghiêng khắp nơi, trong lòng cực kích động, cô nhớ bọn trẻ quá. Cô tinh mắt thấy một chuyến xe buýt đến từ Thành phố F, không chút nghĩ ngợi lập tức xông ra. Khách đều xuống xe, không có Thùy Thùy vàQuỳnh Quỳnh đâu cả. Cô đợi thêm chút nữa, nhìn lại thì đột nhiên thấy Bà Bùi và Bùi Linh Linh lần lượt đi xuống, mà trong tay mỗi người dắt hai đứa nhỏ của cô. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh..." Cô reo lên, mừng rỡ đến phát khóc. Thùy Thùy vàQuỳnh Quỳnh dứt tay khỏi bà ngoại và dì, sau đó hai đôi chân chạy như bay về phía Thanh Thu: "Mẹ... Mẹ..." Hai đứa bé đều cao lớn, Thanh Thu mặc kệ chống nặng cỡ nào, đều bế cả hai lên. Hai cái miệng nhỏ nhắn hôn cô chụt chụt, hôn một cái không đủ, hôn thêm cái nữa vẫn không đủ. Chúng vừa hôn vừa nói: "Mẹ, bọn con nhớ mẹ lắm." "Mẹ cũng nhớ các con." "Mẹ, ba đi đâu rồi, sao không gọi điện thoại cho bọn con? Trước đây ba đâu có vậy, ngày nào cũng đúng giờ gọi điện thoại hát cho bọn con." Thanh Thu im lặng, ôm chặt hai cô con gái để bọn nhỏ áp vào mình, cảm nhận được sức sống từ bọn nhỏ, giúp cô cảm giác mình phải sống mạnh mẽ lên. Không có anh, cô không thể để mất đi Thùy Thùy vàQuỳnh Quỳnh. Cô ngẩng đầu nhìn Bà Bùi, trong giây phút này cô đột nhiên hiểu ra năm xưa, bà mất đi cô đã đau khổ đến mức nào, thậm chí cô còn hiểu bà nhận nuôi Bùi Linh Linh là có ý nghĩa gì. "Đừng sợ, bây giờ mẹ con mình có bà ngoại và gì rồi mà." "Ừ ừ, đúng vậy ạ, mẹ, có phải con cứ như ông cụ non không?" Thùy Thùy vừa nói xong, cơ thể nhỏ bé thuận thế trượt từ trên người Thanh Thu xuống: "Mau thả con xuống, nếu không mẹ mệt chết mất, như vậy con đau lòng lắm." Thùy Thùy dứt lời, Quỳnh Quỳnh cũng tụt xuống, hai bàn tay nhỏ bé của bọn nhỏ một trái một phải dắt tay cô như trước: "Mẹ, bà ngoại nói hai ngày nữa ông ngoại cũng đến, nhà mình phải thuê một nhà thật rộng, cả nhà cùng ở nhé. Có bà ngoại, ông ngoại, dì và cả mẹ con mình nữa. Chỉ là bà ngoại bảo ba sẽ không đến, tại sao lại vậy ạ?" "Ba bận việc, ra nước ngoài rồi." Cô muốn đi tìm anh nhưng có nỗi khổ không đi được. Cô không muốn làm bọn trẻ lo lắng, người khác nói dối cô, cô cũng chỉ là tốt cho hai đứa trẻ nên mới nói dối thôi. Thời điểm đối mặt với con gái, cô mới hiểu được, đôi khi nói dỗi cũng là có ý tốt. Chẳng qua muốn hai đứa trẻ vui vẻ, tất cả chỉ đơn giản vậy thôi.