Cho dù Lê Minh Tùng là vì cô, cô cũng không muốn, dùng niềm vui và sự tự do của Hy Điệp để đổi lấy thứ kia, cô thật sự không cần, cũng không thấy vui. Lê Minh Tùng khẽ cười, không hề bị giọng điệu trong câu nói của cô mà làm cho phiền muộn hay tức giận: “Em biết không? Thật ra hôm đó trong những người ở Ô Khảm cũng có người của Ngư Lạc Tuấn, nếu không, chỉ dựa vào em và Hy Điệp, thì hai người sớm đã chết trăm lần rồi.” Trái tim cô bỗng đập mạnh, bỗng nhiên nhớ lại người đàn ông đã ngăn chặn mọi người hành hung cô ở Ô Khảm khi đó, sau đó người đàn ông đã chết rất thảm, trong chớp mắt cô đã hơi hiểu ra: “Ngư Lạc Tuấn, anh ta thích cô ấy?” Mặc dù hỏi vậy, nhưng giọng điệu của cô vẫn chứa đầy sự không tin, chuyện này sao có thể chứ? Cô và Hy Điệp, nhưng chỉ có cô là bị người ở Ô Khảm dẫn đi. Nhớ lại đêm đó, giống như một cơn ác mộng khiến cô lạnh người, cũng càng thương xót cho Hy Điệp hơn, vết thương của cô ấy sau này cô cũng không hỏi lại, cũng không biết có để lại sẹo gì không, nhưng những thứ này đã không quan trọng nữa rồi, trái tim đã bị tổn thương, thì khó có thể phục hồi lại như ban đầu. “Đúng vậy, cho nên, anh làm như vậy là đang giúp hai người họ, đều nói là khuyên vậy là nên khuyên ở lại hay khuyên rời xa đây, Thanh Thu, thật ra Hy Điệp ở chỗ anh ta cũng không vui.” “Vậy nếu Ngư Lạc Tuấn không thích cô ấy thì sao?” Cô vẫn là có chút không yên tâm, thế nào đi nữa cũng không muốn dâng Hy Điệp cho Ngư Lạc Tuấn. Lê Minh Tùng vỗ nhẹ vai cô: “Yên tâm, lát nữa anh sẽ nói chuyện chưng cầu ý kiến của Hy Điệp, nếu cô ấy không đồng ý, anh cũng sẽ không ép.” Dường như, anh thật sự đã suy nghĩ cho Hy Điệp, vậy cô còn gì để nói nữa, lặng lẽ đi cạnh anh đến phòng trà, Lê Minh Tùng ngồi ở vị trí chủ nhà, còn cô thì ngồi bên cạnh Hy Điệp, nhẹ nhàng cầm bàn tay bé nhỏ của Hy Điệp đặt vào lòng mình, lại thấy hơi lạnh, nhưng thời tiết mùa này lại nóng như vậy, cho dù bật điều hòa vẫn có cảm giác ngột ngạt bí bách, cô không biết cô phải nói gì, chỉ là đột nhiên có cảm giác nếu thật sự giao Hy Điệp cho Ngư Lạc Tuấn thì thật có lỗi với cô ấy. Lê Minh Tùng cũng không hề vội vàng nói chuyện, mà châm một điếu thuốc, bình thản hút vài hơi, đối diện anh, Hy Điệp đã đợi rất lâu lại mở miệng trước anh, “Anh ấy đến rồi, phải không?” Lê Minh Tùng khẽ cười, chỉ cần cô mở miệng, những chuyện còn lại sẽ rất đơn giản: “Không, anh ta không đến, có điều, điện thoại gọi đến thì ngày nào cũng có.” Nơi đây là địa bàn của anh, Ngư Lạc Tuấn cho dù có giỏi thế nào, cũng phải cân nhắc xem anh ta có đủ khả năng đối phó không đã chứ. Ở Ô Khảm, nơi đó là thiên hạ của Ngư Lạc Tuấn, nhưng rời khỏi Ô Khảm đến đại phận Trung Quốc, Ngư Lạc Tuấn sao có thể đấu lại anh. Lô vũ khí đó đã chứng minh thực lực của anh, anh có thể tặng cho Ngư Lạc Tuấn, cũng có thể hủy phá tất cả, không để lại cho Ngư Lạc Tuấn một chút nào. Lê Minh Tùng nói rất nhiều rất nhiều, Thanh Thu chỉ cho rằng Hy Điệp sẽ không đồng ý, nhưng không, Hy Điệp đã nhanh chóng đồng ý, hơn nữa cô thậm chí không biết Lê Minh Tùng là vì nụ cười thiên sứ trong cơ thể cô, nếu biết được, chỉ e rằng cô sẽ càng đồng ý hơn thôi. Đấu nhau, đánh nhau, cũng không biết thắng. Ngư Lạc Tuấn, sẽ đến sao? Cô không biết, nhưng cô tin Lê Minh Tùng, tin Hy Điệp. Một ngày. Hai ngày. Sáng sớm ngày thứ ba, Thanh Thu vẫn ngủ rất ngon, mũi hơi ngứa, khiến cô khó chịu mà đưa ta muốn lấy chiếc lông đang vướng mắc ở mũi cô, nhưng mới đưa tay lên, chiếc lông đó đã bay đi, “Lê Minh Tùng, anh thật xấu xa...” Mắt cô vẫn nhắm, nhưng đã đoán ra là ai. Khi đang cười muốn nhìn rõ anh, thì trên trán bỗng in lên một nụ hôn, “Heo lười, mau dạy đi.” Nụ hôn đó nhẹ nhàng như bồ công anh, trong chớp mắt đã kết thúc, nhưng lại lưu lại sự ấm áp, cô có chút giật mình, “Vẫn còn sớm mà?” Cô vẫn đang nằm trên giường anh, chỉ là hôm nay anh dạy sớm hơn cô. “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, vậy nên, nhân lúc còn đang nóng em mau dậy ăn đi.” Cô hít hít, mùi thơm phảng phất xung quanh mũi cô, mùi thơm này là mùi của cháo, mùi rau xanh, đang được bựng lại gần phòng cô, khiến cô nghi ngờ rằng liệu có phải hôm nay mặt trời mọc đằng đông không, anh lại có thể vì cô mà đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng sắp xếp ổn thỏa sao. Cầm lên chiếc thìa ngây người nhìn, anh ngồi cạnh cô: “Sao lại không ăn?” Ngẩng đầu nhìn anh, hôm nay anh rất lạ. Nhìn được sự nghi ngờ trong ánh mắt cô, anh khẽ nói: “Lát nữa hút cái này, anh cùng em đến bệnh viện, đứa bé, vẫn là nên bỏ đi.” Khi nói những lời này, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng lúc trầm lúc bổng, cô thậm chí có thể cảm nhận thấy sự không lỡ, không nhẫn tâm của anh, nhưng, đứa trẻ này thật sự không thể giữ lại. Dùng bữa sáng xong, Ngô lái xe, còn Lê Minh Tùng thì được cô dìu lên xe, vốn không muốn anh đi, vì thấy vết thương của anh cũng mới lành lại, nhưng anh không chịu, nhất quyết muốn đi, vậy nên cô nhắc nhở Ngô lái xe chậm một chút. Đến sớm nhất cũng là người đầu tiên là phẫu thuật, còn là bác sĩ Lý nữa, nhìn thấy cô, bác sĩ Lý thở dài: “Vẫn là quyết định làm sao?” Câu hỏi này không biết là hỏi Thanh Thu hay là hỏi Lê Minh Tùng, cũng đúng lúc vết thương của Lê Minh Tùng cũng bắt đầu có chuyển biến tốt, do dó những cử động nhẹ sẽ không làm anh chảy máu nữa, cũng không có dấu hiệu để lại sẹo. Lê Minh Tùng cười mỉm: “Thật ra, chúng tôi đã có hai đứa con rồi, đứa bé này thật sự là ngoài ý muốn, tôi muốn đợi hai đứa nhỏ lớn hơn một chút nữa mới sinh tiếp, vậy nên, lần này nhờ cả vào bác sĩ Lý.” Bác sĩ Lý nghi hoặc nhìn Thanh Thu, cũng không lập tức trả lời gì, chỉ nói với cô: “Đi theo tôi.” Thanh Thu đi vào phòng phá thai, vẫn là chiếc giường đó, bác sĩ vẫn chưa nói gì cô đã cởi váy nằm lên trên: “Trọng Thanh Thu, cô nghĩ cho kỹ, nếu lần này tôi làm phẫu thuật thì đứa bé sẽ thật sự không còn đó, anh ta thật sự đồng ý sao?” Bác sĩ Lý vẫn nhớ bộ dạng ngăn cản của Lê Minh Tùng lần trước, cho nên lần này hai người thay đổi quyết định 180 độ khiến cô tưởng rằng mình đang nghe lầm. Cô gật đầu: “Ừm, đồng ý, cô xem, hôm nay anh ấy cũng đích thân đến cùng tôi đó.” “Được rồi, vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu, cô phải cố gắng thả lỏng bản thân hết sức có thể, không được động đậy linh tinh, nhớ chưa?” Thanh Thu nhắm mắt, trước tiên là nghe thấy tiếng kêu của máy móc, theo đó, trong cơ thể như có thêm một thứ gì bằng kim loại vậy, sau đó là tiếng gầm rú của thiết bị, có hơi đau, cô cắn răng, trong lòng lại khó chịu như vậy, con của cô, cứ như vậy mà không còn nữa, đều là vì Ngư Lạc Tuấn, nếu không phải là vì Ngư Lạc Tuấn, lúc này cô cũng không để bác sĩ làm phẫu thuật phá thai đâu, không bao giờ. “Là một cậu nhóc, thật đáng tiếc.” Khi bác sĩ làm được một nửa quá trình rồi nói. Đôi mắt Thanh Thu lặng lẽ rơi lệ, Minh Tùng cũng nói đó là một cậu nhóc, anh đã nhận định đứa bé trong bụng cô là con trai, nhưng, đứa trẻ này lại không có duyên với cô. Giống như sợ cô căng thẳng sợ cô đau, bác sĩ Lý không ngừng nói chuyện với cô, như vậy giúp cô thả lỏng tinh thần, “Hai đứa nhỏ của cô là trai hay gái vậy?” “Hai cô con gái, là sinh đôi.” “Chắc là rất đẹp.” “Vâng, cũng tạm.” Nghĩ đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô rất tự hào. “Có phải là giống cô?” “Haha, cô đoán đúng rồi.” Cứ nói chuyện như vậy, rất nhanh đã làm xong tiểu phẫu, câu chuyện thoải mái khiến cô thậm chí không cảm thấy chút gì đau khổ, nhưng khi bác sĩ Lý thông báo đã làm xong, cô ngây người, cả cơ thể khó chịu giống như bỗng nhiên trống trải vậy, cố gắng ngồi dậy, thân dưới toàn là máu, màu máu tươi khiến cô có chút choáng, vội vàng đứng dậy, ngoài cửa, Lê Minh Tùng đã vào trong đón cô: “Xong cả rồi sao?” “Xong rồi, bệnh nhân trở về cần được chăm sóc dưỡng bệnh, trong vòng nửa tháng tốt nhất đừng làm những chuyện nặng nhọc, cũng đừng đi làm, còn nữa phải bồi dưỡng cơ thể.” Bác sĩ Lý không ngừng dặn dò, Lê Minh Tùng cũng nghiêm túc nghe, cuối cùng, gọi anh đến dìu cô đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi theo dõi, sắc mặt của Thanh Thu thật sự không tốt, trắng bệch, nằm rất lâu, anh vẫn luôn nắm tay cô, đợi đến khi cô phục hồi được chút sức lực, lúc này anh mới đưa cô rời đi. Ngô lái xe đến đón, không dám lái nhanh, cũng không thể lái nhanh, cẩn thận từng chút từng chút để cô ngồi trong xe, điều hòa cũng không dám mở quá lạnh, hai người, bây giờ đều trở thành bệnh nhân rồi. Vừa nãy trong phòng hồi sức có nhiều người, anh cũng không hỏi cô bất cứ điều gì, lên xe, trực tiếp ấn xuống tấm cách ngăn của ghế trên và ghế dưới, anh nắm chặt tay cô, thấy sắc mặt trắng bệch của cô anh đau lòng nói: “Còn đau không?” “Vâng.”Nói không đau là nói dối, nỗi đau ở đó như có hàng trăm hàng vận con khiến đang cắn vậy, khiến cô không nói không sự được sự khó chịu. Ngày mai, anh đã nói anh sẽ cho ngừng hút nụ cười thiên sứ, cô thật sự nghi ngờ bản thân như vậy có đủ khả năng để cai không, nhưng cô biết, thứ đó càng hút càng khó cai, vì vậy cai càng sớm càng tốt... “Thanh Thu, em chợp mắt một chút đi, tỉnh dậy sẽ tốt hơn, mấy ngày này cố gắng nằm im, ít động đậy thôi.” Anh mà thấp giọng dằn dò cô như bác sĩ vậy, một tay nắm chặt tay cô, mười ngón đan nhau, dường như sợ cô đột nhiên biến mất vậy. Cô vừa dựa người vào ghế, anh lại đột nhiên nói: “Nằm xuống đi, gối lên đùi anh này, anh không động đậy đâu, anh sẽ bảo Ngô lái chậm, như vậy sẽ không đau nữa.” Trong lòng cô có chút ngọt ngào, có anh ở đây đối tốt với cô như vậy, thì cái gì cũng đáng, cô nhắm mắt, không nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn ngủ, muốn cởi bỏ sự căng thẳng còn sót lại trong cơ thể cô. Cả đoạn đường, cô đã yên tĩnh ngủ trên xe, còn Lê Minh Tùng luôn nắm chặt tay cô, chưa từng buông. Từ xa đã nhìn thấy cánh cửa mới lắp đặt, chỉ là trước cửa vẫn đỗ một chiếc xe, dường như đã dừng rất lâu rồi, hai người phụ nữ lặng lẽ đứng trước xe, cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía xe của anh, dường như đang chờ đợi điều gì. Ánh mắt của anh dừng trên thân hình người phụ nữ dựa đằng trước, luôn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, nhưng Phương Thu, cô đã lại đến. Cô đã gầy đi, gầy đi rất nhiều, vòng eo thon thả thật không nghĩ cô đã từng sinh con, khuôn mặt giống như một làn khói mù mịt, cách cô tương đối xa, nhưng anh đã nhìn ra sắc mặt trắng bệnh của cô, một tay đặt lên eo anh, dường như ở đâu đó bị thương, khiến chân mày anh khẽ cau, đó chính là phản ánh nỗi đau trong anh.