Nụ cười thiên sứ, đó là một loại thuốc độc mà cô khó có thể vượt qua.
Thì ra, cô không mạnh mẽ chút nào.
Cô đấu không lại thứ mà Ngư Lạc Tuấn đã gieo dắt trong cơ thể cô.
Cô nhẹ nhàng xuống giường không một tiếng động, mặc áo, quay đầu nhìn lại, Lê Minh Tùng vẫn đang ngủ rất ngon lành, anh giống như đang nằm mơ, chỉ là lần này, khóe miệng của anh cong lên ý cười.
Chắc đó là một giấc mơ đẹp.
Chỉ không rõ trong giấc mơ của anh là cô hay là Phương Thu, Thanh Thu bỗng nhiên nhận ra rằng hóa ra bản thân cũng là một người phụ nữ biết đố kị.
Cô thật sự đố kị.
Đẩy cửa, quả nhiên vẫn là có mấy người đứng canh, cô cũng không vội vàng rời đi, chỉ nói: “Tôi tìm Ngô.”
Rất nhanh đã có người gọi Ngô tỉnh dậy, cô cũng không vòng vo tam quốc, thẳng thắn nói: “Tôi biết anh ấy lệnh mọi người phải coi chừng tôi không cho tôi ra ngoài, nhưng thật sự tôi phải trở về tiệm gỗ, một lát thôi, cậu cùng tôi đi, rồi lại cùng tôi trở về, như vậy là ổn rồi đúng không? Tôi chỉ là không muốn đánh thức Minh Tùng, anh ấy bây giờ vẫn đang ngủ rất say.”
Ngô luôn nhìn vào ánh mắt Thanh Thu, đôi mắt cô đã nói anh biết cô sẽ tuyệt đối không nói dối, dường như cô đang thật sự có chuyện gì gấp phải trở về, quay đầu liếc nhìn về phía Lê Minh Tùng, lúc này, anh thật sự không muốn làm thức giấc Lê Minh Tùng, vậy cũng không cần tra hỏi gì nữa, dù sao, anh cũng cùng Thanh Thu đi cùng Thanh Thu về mà, chỉ cần cô không muốn chạy trốn, không muốn đi phá thai, vậy gì không có gì cần phải làm khó cô: “Được, tôi đi cùng cô.”
Thanh Thu khẽ cười, cảm giác chưa từng thoải mái như vậy, cô thật sự sợ Ngô sẽ không đồng ý.
Ngô lái xe, cô thì ngồi ghế sau yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu trong đáy lòng cô thật tĩnh lặng, cô của lúc này lại không hề có chút hoảng loạn chút sợ hãi nào.
Nghẹo qua một con phố nữa là tới nơi.
Nụ cười thiên sứ, nghĩ đến nó, cô lại không biết bản thân là đang kỳ vọng hay đang đau khổ.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một âm thanh chói tay, Ngô sững người, ánh mắt nhìn về sau nói với Thanh Thu: “Tổng tài đến rồi.”
Cô quay đầu, quả nhiên là xe của Lê Minh Tùng đang inh ỏi phía sau ngầm ra lệnh cho Ngô dừng xe lại.
Anh đã tỉnh lại, anh đuổi đến đây rồi.
Ngô hoàn toàn không cho cô cơ hội, anh là người của Lê Minh Tùng, không cần sự cho phép của cô đã dừng xe bên đường, người đàn ông xuống xe, mở xe cô, ra lệnh cho cô và Ngô ra xe anh ngồi, lớn tiếng: “Bây giờ em giỏi rồi, đến Ngô cũng bị em mua chuộc.”
“Minh Tùng, em...” Nhưng lời của cô vẫn chưa nói xong, cơ thể lại mềm nhũn dựa sát vào ghế, nụ cười thiên sứ, lại bất ngờ đến sớm vậy sao...
Nhưng Minh Tùng đang ở trước mặt cô.
Trời ơi, cô phải làm sao đây?
Thanh Thu cắn môi, cố chịu nỗi đau, cô không phát ra chút tiếng động nào.
Nhưng khóe môi rất nhanh đã đẫm máu, cảnh tượng khiến người ta rất sốc, khiến người ta kinh hoàng.
Sự run rẩy của cô, sự bất lực của cô, ánh mắt cô bỗng nhiên xuất hiện một vùng trống khiến Lê Minh Tùng hoảng loạn: “Thanh Thu, em sao vậy?” Nghiêng người trước người cô, anh hoảng hốt, anh rối tung lên rồi, cô bị vậy là vì anh đẩy cô xuống xe sao?
Nhưng anh cũng không dùng chút sức lực gì mà, bởi cô đang mang thai, anh chỉ cắn môi cắn răng vậy thôi, nhưng sao anh có thể dùng hết sức được?
Tiếng cắn răng “cầng cậc cầng cậc”, ánh mắt cô nhìn anh dường như không có tiêu cự, rất lâu sau mới nói: “Để em trở về, một lát thôi, được không?” Mang theo sự đau đớn, cô bây giờ chỉ muốn trở về phòng của cô, không muốn quay lại đây nữa, cô sẽ bị dày vỏ đến phát điên mất.
Nơi đáy mắt cô rơi lệ, quen biết cô lâu đến vậy nhưng cô cũng chưa từng cầu xin anh như lần này, một lần cũng không.
Trong mắt anh cô luôn là người độc lập kiên cường, đây cũng là sự khác biệt của cô với Phương Thu, hoàn toàn không giống, cũng chính sự độc lập đó của cô làm anh thích thú: “Tại sao lại muốn quay về?” Anh hỏi, có chút nghi hoặc.
Cắn chặt răng, rất lâu rất lâu cô cũng không nói gì, cô không biết nên trả lời anh thế nào, nhưng cơ thể lại truyền đến một nỗi đau không thể diễn tả được, khiến mồ hôi chảy dòng trên trán cô, cô rất khó chịu, máu trong cơ thể cô giống như có con bọ đang cào cấu cô vậy: “Minh Tùng, để em trở về đi, xin anh... cầu xin anh đó...” Bộ dạng đau đớn đó thật sự khiến anh mềm lòng, anh hơi nghiêng người, anh muốn ôm cô, “Được, anh đưa em về.”
Cơ thể cô khẽ run, theo phản xạ cô co rúm lại lùi về phía sau: “Đừng... đừng động vào em... đừng động vào em., để em trở về... để em trở về... để em trở về...” Ánh mắt hoảng sợ, miệng chỉ có thể lặp lại một câu, dường như tiệm gỗ đó có thứ gì quan trọng đang đợi cô vậy.
“Được, anh đưa em về nhà.” Anh không nhẫn tâm nhìn cô tiếp tục đau khổ khó chịu như vậy, dù sao, chỉ cần theo cô cả đoạn đường thì anh sẽ không sợ cô trốn chạy khỏi anh.
Eo của anh, cũng toàn là nỗi đau.
Eo cũng anh, cũng toàn là máu.
Nhưng anh lại không có cảm giác gì.
Trong mắt anh chỉ có cô, ánh mắt toàn là sự đau khổ, sự bất lực, cô cuộn tròn người như một con mèo con khiến anh đau lòng.
Trên đường, anh lái xe nhanh như bay, nhưng cô lại không hề hay biết, trong đầu cô chỉ toàn là tiệm gỗ Vũ Thu, chính là phòng của cô, chính là nụ cười thiên sứ.
Thiên sứ.
Thiên sứ.
Cô không ngừng nói ra hai chữ này, ý thức đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Lê Minh Tùng không phải là chưa từng gặp qua biểu hiện như thế này, trong chốc lát, trái tim anh khẽ run lên, thì ra là vậy?
Nhưng anh không tin, như thế nào đi nữa anh cũng không tin.
Xe dừng lại, anh như bay nhảy xuống, người phụ nữ trong xe cuộn tròn run rẩy, giống như đã mất đi trái tim vậy.
Bế cô từng bước từng bước leo lên cầu thang, sự đau đớn ở eo khiến anh đã có lúc thật sự muốn buông cô xuống, nhưng, anh vẫn cắn răng cố chịu đựng bế cô đứng trước cửa, mới sáng sớm, cửa tiệm gỗ vẫn đóng, anh gõ cửa, rất nhanh, trong phòng khách vọng lại tiếng bước chân đang đi tới.
Cửa, mở ra rồi.
Trong nhà, Bùi Minh Vũ đang đứng.
Ngoài cửa là anh và Thanh Thu.
Thấy bộ dạng của Thanh Thu, Bùi Minh Vũ lập tức biết đã xảy ra chuyện gì: “Mau đi theo tôi.” Anh biết là sẽ không giấu được nữa, Bùi Minh Vũ dẫn anh vào căn phòng anh thường dùng để hút ma túy, chỉ là không muốn kinh động đến Bùi Linh Linh, tối qua sau khi Bùi Linh Linh khóc xong liền ngủ tại phòng của Thanh Thu, không phải anh ta sợ làm cô ta tỉnh giấc, mà là sợ lại có thêm một người biết về nụ cười thiên sứ trong cơ thể Thanh Thu.
Lê Minh Tùng đặt cô trong một căn phòng nhỏ không chút đồ đạc, Thanh Thu cuộn tròn người ngồi trong góc tường, cơ thể không kìm được mà run rẩy, anh ngồi trước mặt cô, bàn tay xoa nhẹ mặt cô: “Thật là ngốc.” Anh cuối cùng cũng hiểu được tại sao cô lại không muốn giữ đứa bé đó lại, thì ra là vì chuyện này, khi quyết định bỏ đứa bé này, trái tim cô nhất định cũng rất đau.
Nước mắt cô lập tức tuôn rơi, nước mắt chảy như dòng nước, giống như dòng nước không ngừng chảy vậy.
“Tại sao lại không nói cho anh biết sớm hơn?” Nếu không phải vì sáng nay anh giật mình tỉnh giấc, nếu không phải anh lại lo láng cô sẽ làm phẫu thuật phá thai, nếu không phải anh liều mạng đuổi theo, thì đến hôm nay, anh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với cô.
“Vẫn còn muốn giấu anh đến bao giờ đây?” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô là vì Bùi Minh Vũ, còn Bùi Minh Vũ lại vì anh.
Thật ra, thủ phạm của tất cả mọi thứ chính là anh, tất cả chuyện này, đều phải do mình anh gánh chịu mới phải.
Nhưng chỉ có anh là chưa phải chịu của sự dày vò của thứ kia.
Tại sao không phải là anh chứ?
Anh thật sự không mong muốn thấy Thanh Thu phải chịu sự dày vò này.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã muộn rồi, với biểu hiện này của cô, chắc cô đã dùng thứ này lâu lắm rồi.
Cảm nhận được cơ thể cô không ngừng run rẩy, anh sợ làm cô sợ nên dịu dàng hỏi: “Bắt đầu dùng là khi ở Ô Khảm đúng không?”
Cô khóc càng to, mặc dù không nói gì, nhưng lại khiến anh hiểu ra điều này là sự thật.
Một tay đám mạnh vào tường, tiếng kêu vang trời khiến Thanh Thu sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh: “Thiên sứ, em muốn thiên sứ, mau đưa em thiên sứ.”
Cửa lại được mở ra rồi, Bùi Minh Vũ đi rồi lại quay lại, trong tay là nụ cười thiên sứ mà Ngư Lạc Tuấn cho người mang đến tặng, ngoài cái này thì những loại thuốcphiện bình thường khác không thể làm dịu cơn khó chịu bứt dứt trong người cô.
Anh hiểu rất rõ cảm giác đau khổ đó sau khi không dùng.
Đưa cho Thanh Thu, cô vội vàng chộp lấy, lúc này nhìn cô giống như một người sắp chết đuối mà vớ được phao cứu sinh vậy, sau đó thành thạo và gấp gáp dùng nó.
Lê Minh Tùng âm thầm nhìn cô, anh biết hậu quả của việc cấm cô dùng sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Từ từ đứng dậy, eo của anh, các ngón tay anh toàn là máu, nhưng anh lại không cảm thấy đau đớn gì: “Bao lâu rồi?” Anh muốn Bùi Minh Vũ cho anh một câu trả lời chính xác.
“Ngư Lạc Tuấn trộn cái thứ này vào trong cơm, từ ngày đầu tiên cô ấy đến Ô Khảm đã bắt đầu dùng rồi.”
“Chết tiệt.” Sắc mặt Lê Minh Tùng tím bầm, lại một cú đấm mạnh vào tường nữa, cú đấm này khiến Bùi Minh Vũ ngây người, lại nghe thấy anh nói: “Tại sao lại không nói tôi biết những chuyện này sớm hơn?”
“Cô ấy không muốn anh phải lo lắng, cũng không muốn để bọn trẻ biết chuyện này, cô ấy muốn cai rồi, nhưng, đây không phải là loại thuốc phiện tầm thường, là nụ cười thiên sứ mà Ngư Lạc Tuấn mới pha chế, tôi đã thử rồi, rất khó cai.”
“Anh thử cai rồi?” Lê Minh Tùng nhìn qua Bùi Minh Vũ, có chút không tin.
“Đúng vậy, tôi cũng đang dùng, chỉ là thời gian dùng không lâu bằng Thanh Thu, từ ngày biết cô ấy bị nghiện tôi đã dùng, tôi... cũng không thể cai được.” Cuối cùng, Bùi Minh Vũ cũng thừa nhận.
“Không được, nhất định phải cai, nhất định sẽ có cách.”
“Phương pháp pha chế đã điều tra được khá khá rồi, chỉ có cách giải là không thể điều tra được gì, tôi đã thử dùng thuốc, kết quả rất không ổn, không thể cai được.” Bùi Minh Vũ thẳng thắn nói.
“Chính là vì cô ấy mà anh hút thứ này sao?” Lê Minh Tùng nhẹ giọng hỏi, trong nháy mắt cảm thấy một Bùi Minh Vũ trước mặt rất cao thượng, Bùi Minh Vũ vì Thanh Thu, quả thật chuyện gì cũng làm, điều này khiến anh bỗng nhiên có chút hổ thẹn.
“Cũng không hẳn là vậy, tôi chỉ là không muốn thứ này làm hại những người khác nữa.”
Bùi Minh Vũ nói chuyện hời hợt, nhưng Lê Minh Tùng quen biết anh lâu như vậy, anh hiểu rõ tình cảm Bùi Minh Vũ dành cho Thanh Thu là hơn ai hết.
Tình yêu mãnh liệt như thủy triều, anh ta không bao giờ rút lui.
Cũng chính vì vậy mà mỗi lần nhìn thấy Bùi Minh Vũ và Thanh Thu ở bên cạnh nhau anh mới không kìm được sự đau đớn, thế nào cũng không bỏ được tình cảm đó.
Khi hai người nói chuyện, Thanh Thu đã dùng xong thứ thuốc độc kia, lúc này đang mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mặt, Lê Minh Tùng biết rồi, anh biết hết cả rồi.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
8 chương
202 chương
75 chương
10 chương
28 chương
45 chương
127 chương