Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 40 : Nhiệm Vụ Thứ 2

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên Đồng Vũ Vụ quyết định lảng tránh câu hỏi này. Thảo luận vấn đề ngoại tình còn chưa xuất hiện này với Phó Lễ Hành hình như quá mức xấu hổ. Tất cả đàn ông đều cảm thấy rằng họ là kiểu trung thành với hôn nhân. Khi thân thể bọn họ ngoại tình, nếu họ không thích người khác thì đó không phải là sự phản bội. Còn khi tâm trí của bọn họ ngoại tình, bọn họ vẫn có thể nói rằng thân thể không có đụng chạm gì thì sao có thể gọi là ngoại tình. Cô dứt khoát nói sang chuyện khác: 【 Anh chuẩn bị nghỉ ngơi sao? Có rảnh gọi video không, em có mua quà cho anh, không biết anh có thích hay không. 】 Phó Lễ Hành vốn dĩ thông minh. Ban đầu hắn không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy tốc độ nói lảng sang truyện khác của cô, hắn suy nghĩ một chút liền chợt nhận ra, cô là nghĩ hắn tắm ở chỗ người khác? Hắn không nhịn được mà bật cười, ngón tay thon dài đánh chữ trên di động: 【 Có rảnh. 】 Trả lời tin nhắn này xong, hắn liền ngồi chờ cô gọi video. Chờ chờ, chờ đến hắn ngồi ở trên giường, mười mấy phút trôi qua, WeChat vẫn không có chút động tĩnh nào. Chẳng lẽ là đang đợi hắn gọi qua? Lúc Phó Lễ Hành đang chuẩn bị gọi video thì di động của hắn lại vang lên, là cô gọi video đến. Hắn không chút chần chờ mà nhấn phím màu xanh lục, ngay giây tiếp theo cô liền xuất hiện trong màn hình di động của hắn. "Vừa rồi Nhân Nhân tới gõ cửa." Đồng Vũ Vụ giải thích, "Cô ấy tìm em có chút việc nên chậm một chút mới gọi cho anh." Lục Nhân Nhân lúc này phỏng chừng đang cùng Chu Công thảo luận thơ từ ca thuế. Lúc nãy khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị gọi video cho Phó Lễ Hành thì đột nhiên cúi đầu nhìn lại bộ đồ ngủ bảo thủ chính mình đang mặc. Tuy rằng đây là khách sạn tốt nhất Tokyo, nhưng lúc cô ngủ bên ngoài đều có thói quen mặc quần dài, vừa thoải mái lại tự tại. Nhưng khi gọi video cho Phó Lễ Hành, chẳng lẽ lại để hắn nhìn thấy cô mặc như vậy sao? Cô lập tức buông di động, xáo tung rương hành lý cũng không tìm được áo ngủ thích hợp, đang lúc điên đầu thở dài thì thoáng nhìn thấy túi mua hàng đang đặt ở một bên. Cô bỗng nhớ đến hôm nay mình có mua hai bộ váy ngủ, đều là loại gợi cảm câu dẫn người khác. Cô hai bước làm một chạy như bay, cũng mặc kệ áo ngủ này đã giặt qua hay chưa mà nhanh chóng đi thay. Bộ váy ngủ hai dây màu trắng làm bằng lụa tơ tằm làm lộ ra phần cổ thon dài của cô, phía trước được sẻ chữ V tương đối sâu. Cô mặc vào còn ngại không đủ, lôi lôi kéo kéo cố ý làm lộ ra đường rãnh ngực mờ ảo. Tiếp đến cô tìm một góc có ánh sáng tốt, xác định làn da mình lúc lên video vẫn trắng sáng như thường nhưng cô vẫn không hài lòng, bởi vì cô tinh ý phát hiện, vì ánh sáng quá tốt nên xương quai xanh tinh xảo của cô không thể hiển lộ hoàn toàn. Cô phải nhấn chút phấn highlight lên xương quai xanh mới cảm thấy hài lòng. Mà dù sao Phó Lễ Hành cũng là một thẳng nam chính hiệu, hắn căn bản sẽ không nhìn ra cô trong video có gì khác so với cô ngày thường. "Ừ, vậy mua quà gì?" Phó Lễ Hành hỏi. Đồng Vũ Vụ lúc này mới đem camera chuyển hướng lên cái ví tiền trên bàn, "Cũng không thấy cái nào quá ưng ý. Nghĩ muốn mua dây lưng cho anh, nhưng lại không biết anh thích kiểu nào cho nên mới mua ví tiền." Dây lưng đàn ông quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy loại đó thôi. Đồng Vũ Vụ không mua là bởi vì trong đầu cô cảm thấy rất nhạy cảm với một số âm thanh, trong đó có âm thanh kim loại va chạm nhau lúc hắn tháo dây lưng. "Tôi loại nào cũng được." Phó Lễ Hành không quá kén chọn đối với mấy thứ này. Lúc trước khi kết hôn, ví tiền đều là mẹ Phó và stylist mua. "Chiều nay anh ăn gì vậy?" Đồng Vũ Vụ lại hỏi. Phó Lễ Hành nhớ lại một chút, "Gọi nhà hàng mang đồ ăn tới." "Thật đáng thương quá đi à." Đồng Vũ Vụ ngồi xếp bằng trên giường, "Chờ em về sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh." Phó Lễ Hành không nói gì. "Anh có cảm thấy phòng em đang ở rất quen mắt không?" Không đợi Phó Lễ Hành trả lời, Đồng Vũ Vụ liền nghĩ sao nói vậy, "Đây là khách sạn chúng ta ở lại lần đầu tiên tới Tokyo, anh còn nhớ không? Em đang ở trong phòng đêm đó anh ở." Khi đó Phó Lễ Hành mang cô đi chơi đêm ở Tokyo, đã nghỉ tại khách sạn này. Nhưng bởi vì vừa mới tiếp xúc nhau không bao lâu, hắn lại là một quý ông lịch sự, nên hai người bọn họ ở hai phòng khác nhau. Phó Lễ Hành đã không còn chút ấn tượng gì, thấy cô hứng thú dâng cao nên hắn cũng không tự dưng đi phá hư không khí, mỉm cười nghe cô ríu rít nói chuyện phiếm. Bất tri bất giác hai mươi phút đã trôi qua, hai người chúc nhau ngủ ngon xong liền ngắt video. Nằm ở trên giường, bên cạnh không có ai, hắn cảm giác có chút trống vắng, trước lúc đi vào giấc ngủ hắn nghĩ tới hai việc còn chưa nói cùng cô. Thứ nhất, ngày mai hắn cũng phải đi Nhật Bản. Nhưng hắn không hẳn có thời gian đi gặp cô, dù sao hắn cũng mang danh là đi công tác. Nếu đã không có thời gian đi gặp cô mà còn nói cho cô nghe, có lẽ cô sẽ cảm thấy mất mát. Thứ hai, có lẽ cùng hắn nói chuyện phiếm thật vui vẻ, cô không chú ý tới tà váy áo ngủ đã từ từ di chuyển lên khỏi đùi cô. Cũng không sao, trong phòng không có người ngoài cô, chỉ có hắn nhìn thấy. Ngày hôm sau, Đồng Vũ Vụ đi theo Lục Nhân Nhân đi tiêm thẩm mỹ. "Có muốn đi dạo Ginza* sau khi tớ tiêm xong không, ngày hôm qua vẫn chưa dạo đã đâu." *Ginza: quận giàu sang bậc nhất của Tokyo. Đi trên đường thì thấy toàn là LV, Chanel, Gucci...thôi. Kiểu như Quận 1 ở SG hay Gangnam của Seoul ấy. Đồng Vũ Vụ cũng có ý tưởng này, đang chuẩn bị gật đầu khi thì lại thấy Lục Nhân Nhân kéo tay cô, hưng phấn nhỏ giọng hỏi: "Vũ Vụ, tớ rất muốn thử cái kia nha." "Cái nào?" Đồng Vũ Vụ nhíu mày, "Cậu nói làm tớ có ảo giác như đang rớt vào chuồng gà trên Weibo ấy*." *đoạn này t không rõ lắm, tra thì thấy ra kết quả kiểu như một cộng đồng tám chuyện rất lớn ở trên Weibo. Ai biết thì comment t nha.