Trong 30 năm cuộc đời của Phó Lễ Hành, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn hiểu chuyện, bị chảy máu mũi, làm cho hắn muốn kinh ngạc cũng không kịp. Thật ra thì Đồng Vũ Vụ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Lúc đầu cảm thấy rất nóng, nhưng sau khi chìm vào giấc ngủ thì đỡ hơn, chỉ khổ nỗi là trong giấc mơ của cô. . . vẫn không nên miêu tả giấc mơ này thì hơn. Trong mơ chính là đêm tân hôn của cô và Phó Lễ Hành. Liên quan tới chuyện vì sao Phó Lễ Hành lại cưới cô, phía sau tấm màn đen đó là mục đích gì, không chỉ người ngoài phỏng đoán, mà bản thân cô cũng vô cùng bất an. Cô biết mình trời sinh vốn đã đẹp, gương mặt này là ưu điểm lớn nhất của cô. Nhưng cô không ngốc nghếch và ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng Phó Lễ Hành coi trọng gương mặt này đến mức gạt bỏ hết mọi áp lực cưới cô về nhà. Tất nhiên trên đời này có những kẻ ngốc sẵn sàng hy sinh mạng sống chỉ vì một dung nhan làm khuynh đảo vạn vật, nhưng Phó Lễ Hành tuyệt đối không phải là người như vậy. Từ cuộc hẹn với cô trong chuyến du lịch đêm ở Tokyo đến đêm tân hôn, hắn đều hành xử rất lịch sự, rất dịu dàng với cô, hành động thân mật nhất cũng chỉ là một nụ hôn. Cô thậm chí còn nghĩ tới —— cô có phải bị một tên gay lừa cưới rồi không. Sau khi nếm trải ngọt ngào với vị hôn phu Phó Lễ Hành, cô hoàn toàn quên mất giới hạn cuối cùng của mình. Mặc dù có một vài suy đoán về chuyện này, nhưng cô lại gần như không suy nghĩ hay giãy dụa quá nhiều liền thản nhiên tiếp nhận. Thế nhưng từ sau đêm tân hôn, những suy đoán về vấn đề này triệt để biến mất khỏi đầu cô. Đêm nay, hắn chỉ bồi người thân cùng bạn bè uống một chút rượu, mang theo tâm trí tỉnh táo trở về phòng tân hôn với cô, hắn thậm chí còn lý trí đến nỗi đi tắm nước lạnh. Khi hắn đi tới bên người cô, cô khẩn trương, nhưng hắn vẫn giữ được sự điềm tĩnh như thường. (Đoạn này trở xuống là ĐVV đang mơ về đêm tân hôn, nên là "đêm nay" chứ không phải "đêm đó" nha) Hai người họ chỉ mới gặp nhau bảy tám lần trước đêm tân hôn, nên cũng không tính là quen thuộc. Đồng Vũ Vụ đang suy nghĩ không biết đêm nay có thể xảy ra chuyện gì hay không. Rõ ràng là cô đánh giá thấp sự nhiệt tình của đàn ông về phương diện này. Phó Lễ Hành được giáo dục khai sáng từ nhỏ đến lớn, hắn sống trong sạch và có tự chủ, cũng không yêu cầu bạn lữ của mình phải là lần đầu tiên giống nhiều đàn ông khác. Nên khi hắn phát giác có gì đó không thích hợp thì cô đã đau đến mức nói không ra lời. Khi tóc mai cô ướt đẫm mồ hôi, cô cảm giác được hắn hạ một nụ hôn lên trán mình. Nụ hôn này không phải là sự phấn khích cùng đắc ý của người chồng khi phát hiện ra vợ mình là lần đầu tiên. Cô có thể cảm giác được hành động đó của hắn chỉ là đang biểu hiện sự áy náy. . . . ... Phó Lễ Hành từ phòng rửa tay ra, lơ đãng nhìn lướt qua Đồng Vũ Vụ thì thấy hai tay cô đang vô thức nắm lấy ga giường, từng chút từng chút buông ra, rồi lại từ từ nắm chặt. Hắn hơi nghi hoặc, xích lại gần nhìn thì thấy gương mặt của cô ửng đỏ, một giây sau khóe miệng tràn ra một tiếng rên nhẹ. Chẳng lẽ là sinh bệnh, phát sốt rồi? Phó Lễ Hành đưa tay ra chạm nhẹ lên trán của cô, nhiệt độ cơ thể là bình thường, cô ấy làm sao vậy, chẳng lẽ giường có chỗ nào không thoải mái? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nên đánh thức cô. Hắn không phải bác sĩ, không có cách nào phán đoán được tình trạng hiện tại của cô, vẫn nên chờ cô tỉnh dậy rồi nói sau. Nếu như cô thật có chỗ nào không thoải mái thì lại mời bác sĩ gia đình đến cũng không muộn. Thời điểm Đồng Vũ Vụ tỉnh lại, hồi tưởng lại giấc mơ rất chân thật kia, gương mặt cô vẫn còn lưu lại chút nóng. Thật ra thì cũng không phải là mơ, mà là chuyện đã từng xảy ra. Sao cô lại nằm mơ về chuyện này nhỉ? Xem ra cô cần phải tỉnh táo một chút. Trong túi xách có một chai xịt khoáng, xịt lên sẽ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Tranh thủ thời gian trang điểm, chờ khi lấy lại lý trí thì Đồng Vũ Vụ mới bước ra khỏi phòng nghỉ, lại nhìn thấy Phó Lễ Hành đã tiếp tục vùi đầu vào công việc. Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất. Đồng Vũ Vụ đứng ở một bên, trầm mê thưởng thức vẻ đẹp của ông xã luôn ham mê kiếm tiền để mua túi xách cho cô xong thì mới đi đến trước sô pha ngồi xuống. Lấy điện thoại di động ra len lén chụp bộ dáng lúc đang làm việc của Phó Lễ Hành. Sau khi xác định bức ảnh sẽ không làm lộ bí mật thương mại nào, cô còn chọn thay hắn một bộ lọc phi thường phù hợp, đảm bảo bộ dáng của hắn đúng chuẩn nam thần. Làm xong xuôi thì mới vừa lòng đẹp ý phát lên Wechat—— 【 Thăm ban. 】(Dạng như đến thăm người thân/bạn bè ở chỗ làm việc) Hai chữ vô cùng đơn giản, thể hiện đầy đủ tình cảm mà không quá sơ sài. Phó Lễ Hành đang làm việc, nên Đồng Vũ Vụ không thể đi tìm hắn nói chuyện phiếm, nhưng cô một mình ngồi ở chỗ này nhìn điện thoại cũng rất nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, liền dứt khoát ra khỏi phòng đi dạo một chút, tốt nhất là để cho nhân viên trong công ty biết là bà chủ đến. Cô biết trước kia có một vị thư ký nổi lên tâm tư không nên có với Phó Lễ Hành. Lúc hai người bọn họ còn chưa kết hôn, có lần cả hai đang đi ăn tối cùng nhau thì vị thư ký kia gọi điện thoại tới. Giác quan thứ 6 của phụ nữ vô cùng chuẩn, lúc ấy cô liền phát giác được vị thư ký kia lòng mang ý xấu, nghĩ muốn đào góc tường của cô, hoặc nên nói là muốn trở thành tình nhân của Phó Lễ Hành. Cô lặng lẽ cho người a đi tra, sau khi xác định chính mình suy đoán không sai, những lúc ở cùng Phó Lễ Hành, cô liền không tiếng động bôi đen cô ta. Loại thẳng nam ham mê công tác như Phó Lễ Hành, trừ phi cái vị thư ký kia đánh cược làm liều, chủ động cầu làm người ấm giường cho hắn, nếu không hắn khẳng định không phát hiện ra. Quả nhiên không lâu sau đó, cô liền nghe nói vị thư ký kia bị sa thải. Ai biết bây giờ trong công ty còn có ai vô liêm sỉ, không biết tự lượng sức mình như vậy hay không. Nghĩ đến đây, Đồng Vũ Vụ đi tới bàn làm việc của Phó Lễ Hành, cầm lấy cái cốc của hắn rồi ra khỏi văn phòng. Phó Lễ Hành chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, biết cô là muốn pha trà cho hắn, hắn liền cúi đầu tiếp tục công việc. Phòng trà tầng này có rất nhiều chủng loại khác nhau, còn có tủ đồ chuyên cung cấp đồ ăn vặt cho nhân viên. Phòng này chỉ cách văn phòng của tổng giám đốc có đoạn ngắn, nên bình thường lúc công việc không mấy bận rộn, một vài nhân viên lớn mật cũng vụng trộm chạy tới đây. Đang lúc Đồng Vũ Vụ pha trà và rửa trái cây cho Phó Lễ Hành, một nhân viên nặc danh đã vụng trộm chụp ảnh của cô rồi phát lên Wechat của nhóm nhân viên —— 【 Đụng phải Phó phu nhân ở phòng trà, hình như là đang pha trà cho Phó tổng. 】 . . . ... Sau một hồi im lặng, mấy nhân viên nặc danh khác cũng bắt đầu sôi nổi lên. Dù sao bên trong nhóm này cũng không có vị cao tầng nào có cấp bậc từ phó tổng trở lên, bát quái một chút về mỹ mạo của tổng giám đốc phu nhân, hẳn sẽ không có người nào đi tra. 【 Thật sự tồn tại người mỹ mạo bậc này sao? Phó phu nhân của chúng ta thật không phải là tuyệt mỹ nữ minh tinh sao? 】 【 Nói bậy, nữ minh tinh làm gì có được khí chất như Phó phu nhân, ngươi đây là so sánh quá khập khiễng. 】 【 ô ô ô một thân trang phục này của Phó phu nhân thật là đẹp a, có chị em nào biết đây là nhãn hiệu gì không??!】 【 Tôi nhìn rồi, là kiểu mới mùa hè của nhãn hiệu XX, emmm, ngươi có muốn biết giá của nó không? 】 【 Nói đi! Tôi đây chịu được! 】 【. . . Tôi thật sự là phải dũng cảm lắm mới dám nhìn vào giá của cái váy này đó. Giá ở trên trang web là hơn 5 vạn. 】 【. . . ojbk! 】 Đồng Vũ Vụ cũng không biết ảnh chụp của mình đã bị phát lên nhóm chat nhân viên. Trong nhóm này trên cơ bản đều là nữ, chuyện mà bọn họ thảo luận không gì khác ngoài kiểu dáng quần áo, giày dép và đoán số màu son. Đại khái là bởi vì lối sống giàu có của Đồng Vũ Vụ khác xa so với lối sinh hoạt của bọn họ, cộng thêm việc những cô gái này đều là người thiện lương đáng yêu, cho dù không quen biết Đồng Vũ Vụ, bọn họ cũng ghé vào cùng nhau thổi phồng Đồng Vũ Vụ. Đồng Vũ Vụ đem chén trà còn có táo đã được rửa sạch để lên trên bàn làm việc vủa Phó Lễ Hành, cười một tiếng: "Phó tổng, đã đến giờ dùng trà chiều." "Tôi không ăn táo." Trái cây mà bình sinh Phó Lễ Hành ghét nhất chính là táo, cho dù là táo do chính tự tay cô vợ nhỏ rửa sạch, hắn cũng cự tuyệt. Hôm nay cũng không có chuyện gì đặc biệt vui vẻ, không đáng để để hắn mạo hiểm như lầ ăn ớt xanh trước đó. ". . . À." Đồng Vũ Vụ cũng không nhụt chí, tự mình cầm lấy quả táo cắn một cái, "Táo này ăn ngon thật." Cắn cắn thêm mấy miếng, Đồng Vũ Vụ đưa táo về phía Phó Lễ Hành, mở miệng thử dụ, "Thật sự rất ngọt, không giống táo được bày bán bên ngoài đâu, anh có muốn thử một miếng không?" Làm sao cô không biết động tác này của mình có ý như "mời gọi", nhưng cô muốn xem thử Phó Lễ Hành có ăn bộ dáng này của cô hay không. Mặc dù cô cùng Phó Lễ Hành đã làm không biết bao nhiêu chuyện thân mật, nhưng hình như loại câu dẫn mập mờ, gián tiếp này vẫn chưa bao giờ trải qua thì phải? Phó Lễ Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt từ trên mặt cô chuyển dời đến trái táo bị cô gặm mất mấy miếng kia, cuối cùng hắn đưa tay ra, nhận lấy quả táo trong tay cô, chậm rãi cắn một cái. Đồng Vũ Vụ: . . . Chẳng lẽ là cô mắt sắc nhìn người sắc sao, sao lại có cảm giác động tác này của hắn có chút A Giang khoá**? (** Mấy chữ nay t cũng ko hiểu, tra raw cũng không ra. Ai biết chỉ thì comment chỉ t vs nha.) Phó Lễ Hành không bình luận gì về quả táo đặc biệt này, hắn không thích ăn nhất là táo, vậy mà hiếm khi lại ăn hết cả một quả. Ánh mắt Đồng Vũ Vụ như có như không chú ý nhìn Phó Lễ Hành, tư thế đoan chính ngồi trên ghế sa lon, cầm điện thoại nghiêm túc quét Weibo, nhưng khóe miệng lại điên cuồng cong lên, hoá ra hắn ăn bộ dạng này, hay nói đúng hơn là hắn ăn bộ dạng này của cô. Cô cảm giác mình đang tiến gần hơn một bước nữa trong việc chinh phục người đàn ông đứng trong top 5 trường đại học hàng đầu danh giá này. ...... Liễu Vân Khê đang đi dạo phố mua quần áo với người bạn cùng phòng Tô Nhụy, nhưng trong lòng lại có chút không yên. Tô Nhụy cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, tất cả đều là tiền dành dụm trong quá trình vừa học vừa làm ở đại học, quần áo trước đây cô mặc đều là quần áo cũ của mấy chị em họ trong nhà đào thải ra. Sở dĩ hôm nay muốn đi dạo phố là vì cô đang rất hưng phấn, cô rốt cục cũng lấy được thư mời của Phó thị, nên đương nhiên là muốn mua mấy bộ trang phục công sở. Trong lúc chờ nhân viên vào kho lấy đôi giày cao gót có kích cỡ của mình, cô liền lấy điện thoại di động ra lướt qua nhóm chat của nhân viên Phó thị mà đàn chị đã thêm cô vào để xem thử, cô hứng thú nhìn lui nhìn tới. Khi nhìn thấy bức ảnh đang được bàn tán sôi nổi, cô lập tức kéo Liễu Vân Khê kích động nói: "Đây là phu nhân của ông chủ chúng tớ, có phải rất đẹp không? Thật xinh đẹp, khí chất ngời ngời, so với nữ minh tinh còn dẹp hơn, đúng là tiểu thư danh viện. Không biết sau này tớ có cơ hội gặp cô ấy không, tớ nhất định sẽ bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho á khẩu đến mức không nói nên lời. " "Mọi người trong nhóm đều đang nói tới một thân trang phục của bà chủ, chưa kể túi xách và trang sức, chỉ riêng váy và giày cao gót thôi cũng đã hơn 10 vạn. Chừng đó còn hơn một năm tiền lương của rất nhiều người, nhưng thật sự rất đẹp a! Thấy nó xong thì đôi giày cao gót tớ vừa muốn mua thật là chẳng thể so bì được!" Đợi cả buổi cũng không đợi được Liễu Vân Khê trả lời, Tô Nhụy lúc này mới tò mò nhìn về phía cô, "Vân Khê, cậu làm sao vậy, cả ngày đều đứng ngồi không yên." Liễu Vân Khê giật mình tỉnh táo, có chút bối rối. Nhớ tới đủ loại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, buổi tối đầu tiên có thể nói là xúc động, vậy buổi tối thứ hai thì sao? Còn buổi tối sau khi rời khỏi Vạn gia thì tính là cái gì —— Hắn nói hắn đã có bạn gái. Cô có thể cảm giác được hắn đau khổ, hắn yêu tha thiết cô gái gọi Vũ Vụ kia. Thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác hắn lại ra tay giúp đỡ cô? Khi cô bị Vạn tiểu thư kia làm khó dễ, rơi vào hoàn cảnh khó khăn, không nơi nương tựa, tại sao hắn lại là người cứu cô. "Tô Nhụy, tớ hỏi cậu chuyện này." Liễu Vân Khê cúi thấp đầu, bất lực xoa xoa đôi bàn tay, "Có một cái đàn ông đã có bạn gái, còn xảy ra quan hệ với cô gái khác là có ý gì?" Đúng, Tần Dịch đến tột cùng là có ý gì? Tô Nhụy không chú ý đến ánh mắt ảm đạm lại mang theo một chút ánh sáng của Liễu Vân Khê, không hề nghĩ ngợi liền nói: "Nam là tên cặn bã, mà nữ là đồ ti tiện. 100% là nam cặn bã, nữ ti tiện, buồn nôn, muốn ói."