Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản
Chương 17 : nổi lửa nấu cơm
Thật ra không chỉ mình Từ Diên Thanh hoang mang, ngay cả trợ lý Vương cũng cảm thấy khó hiểu.
Phó thị luôn hiếu khách. Trong lần hợp tác này, hai tập đoàn đều cho thấy mười phần thành ý. Hôm nay Từ Diên Thanh tới là để nói chuyện hợp tác chi tiết. Theo thông lệ, cùng nhau ăn một bữa tối là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng hôm nay, với tư cách là một trợ lý, hắn nhận thấy được Phó tổng không mấy hào hứng.
"Phó tổng, Từ tổng bên kia nói lần sau anh ta làm chủ, mời anh ăn cơm. Hôm nay anh ta còn có chút việc nên không thể mời anh được." Trợ lý Vương đứng trước bàn làm việc báo cáo.
"Ừ." Ánh mắt của Phó Lễ Hành vẫn dừng trên màn hình máy tính.
Hắn không quen thuộc với Từ Diên Thanh cho lắm. Lần này, hạng mục bên Nam Hải quá lớn, trọng tâm của tập đoàn Diệu Minh lại là ở Nam Hải, nếu hai nhà hợp tác với nhau, thì trăm lợi chứ không có hại. Tuy hắn chưa từng gặp Từ Diên Thanh, nhưng lại thưởng thức cách làm người của hắn.
Nhưng khi nhìn thấy Từ Diên Thanh, hắn liền nghĩ đến Từ phu nhân, lại nghĩ tới tối hôm qua cô nằm trong ngực hắn khóc lóc khổ sở đến thế nào, hốc mắt đỏ hồng.
Chờ sau khi trợ lý Vương rời đi, Phó Lễ Hành có chút bực bội gỡ mắt kính xuống, nhéo nhéo sóng mũi.
Bị những vấn đề cá nhân làm ảnh hưởng đến tâm trạng lúc làm việc, có phải gần đây hắn bị gì rồi không?
Chẳng lẽ bởi vì Từ phu nhân từng bắt nạt cô, hắn liền muốn thay cô lấy lại danh dự? Thậm chí chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà ảnh hưởng đến cả việc hợp tác với bên kia. Phó Lễ Hành cảm thấy hắn cần phải rửa mặt để tỉnh táo lại.
Đồng Vũ Vụ thỏa mãn từ nhà cũ trở về, cô liền kêu ba người giúp việc lại để thông báo lý do vì sao lại sa thải bọn họ. Cô không nói quá rõ ràng, dù sao thì loại chuyện như nóng vội muốn có con cũng quá thích hợp cô. Sau một phen nói chuyện chân thành và tha thiết, ba người bọn họ biểu hiện rằng mình hiểu được, lập tức thu thập đồ đạc đi nhà cũ báo danh.
Một loạt chuyện xảy ra làm cho Đồng Vũ Vụ cảm thấy rất khó chịu. Cô không thích bị hệ thống nắm mũi dẫn đi, cho dù hệ thống đang giương cao biểu ngữ tỏ vẻ như mọi chuyện là để thay đổi số phận bi thảm của cô.
Lúc Đồng Vũ Vụ ngồi một mình trên sô pha lớn phòng khách ngẩn người, điện thoại di động của cô vang lên, cầm lên xem thì thấy người gọi là Hứa Khai Luân.
Hứa Khai Luân là bạn của cô, cũng như cô và Tần Dịch lúc chưa là người yêu. Lúc ấy, những mối quan hệ bên trong hào môn ở Yến kinh không nhiều, trẻ con cùng thế hệ đều chơi chung một chỗ với nhau, ngay cả đi học cũng cùng một trường.
Đám bạn kia của Tần Dịch cũng là bạn của cô, mặc dù không quá thân. Lúc đầu Đồng Vũ Vụ không định bắt máy, nhưng nghĩ tới về sau khó tránh khỏi phải chạm mặt, không nên quá cứng nhắc. Cô bắt điện thoại, giọng điệu miễn cưỡng: "Alo, có việc vậy?"
Hứa Khai Luân khịt mũi một tiếng: "Tôi nói này bà cô nhỏ của tôi ơi, cô tới nhà hàng của tôi sao lại không báo trước một tiếng? Cô không biết đâu, hôm qua Tưởng Khải nói với tôi là cô cùng chồng có tới nhà hàng, doạ cho tôi thiếu chút nữa là từ Tokyo bay về."
"Cái này thì có gì phải báo, chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm thôi." Đồng Vũ Vụ cúi đầu nhìn móng tay trơn bóng của mình, hờ hững nói: "Tưởng Khải không đi làm marketing thật sự là quá lãng phí."
Hứa Khai Luân cười lên ha hả: "Nếu cha già nhà tôi mà biết cô cùng chồng đến nhà hàng mà ngay cả một phòng cũng không sắp xếp được cho hai người, ông ấy chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi."
Đồng Vũ Vụ im lặng: "Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?"
Hứa Khai Luân coi như là người hiểu rõ chuyện của Tần Dịch nhất trong đám bạn chơi cùng. Đương nhiên hắn sẽ không có nhãn lực đến mức nhắc tới Tần Dịch trước mặt Đồng Vũ Vụ. Khi trò chuyện, hắn tự động tránh nói đến chủ đề nguy hiểm này, nhân tiện nói: "Cũng không có gì, tôi đã nói chuyện với quản nhà hàng, sau này cô cùng chồng đến dùng bữa, mọi chi phí đều do tôi lo, nhất định sẽ sắp xếp cho hai người một phòng VIP siêu cấp tôn quý. Kiểu bồi thường nhỏ như thế này, không biết Phó thiếu phu nhân có hài lòng không?"
Đồng Vũ Vụ vốn không có ý định đi tới nhà hàng đó một lần nữa, nhưng lại không thể không cười nói: "Hài lòng, hài lòng."
"Chuyện này mà truyền ra ngoài thì tôi sẽ bị người ta cười chết, người lớn trong nhà cũng sẽ đánh cho tôi một trận mất. Chị Vũ Vụ, ờ thì, cho tôi chút mặt mũi đi, đừng nói ra ngoài." Hứa Khai Luân còn nói, "Tôi cũng đã bảo Tưởng Khải phải ngậm chặt miệng."
Thật ra thì chuyện này vốn không liên quan tới Hứa Khai Luân, nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn cảm thấy người này làm việc cởi mở và thoải mái. Người không hy vọng chuyện xảy ra trong nhà hàng lẩu truyền ra ngoài nhất là cô.
Mấy người bạn này của Tần Dịch, không nói tới cái khác, cả đám đều rất trượng nghĩa.
Đồng Vũ Vụ ừ một tiếng: "Yên tâm."
Cô dừng một chút, "Hứa Tam, cám ơn."
Cô một câu hai nghĩa, Hứa Khai Luân cũng hiểu được ý của cô, cười nói: "Một phòng VIP đổi lại một lời cám ơn của Phó thiếu phu nhân, quá có lời."
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ chuẩn bị đi ngủ để dưỡng nhan. Lịch trình mỗi ngày đều được cô sắp xếp rõ ràng, buổi chiều kiểu gì cũng phải ngủ chừng một giờ. Cô năm nay 25 tuổi, ngay cả một nếp gấp nhỏ dưới mắt cũng không có, cô chưa bao giờ dính líu đến cái gọi là cuộc sống về đêm (TY: ý chỉ đi chơi, đi bar vào đêm của giới trẻ). Ngoại trừ buổi tối cùng Phó Lễ Hành đi đâu đó bên ngoài, phần lớn thời gian cô đều là đi ngủ trước 11 giờ đêm. Cô ngủ tương đối nhiều, cho dù ngủ trước 11 giờ thì sáng hôm sau vẫn dậy rất muộn.
Khoảng 4 giờ chiều, Đồng Vũ Vụ nhận được điện thoại Phó Lễ Hành gọi tới.
Hắn dĩ nhiên không phải gọi cho của cô, mà là gọi vào điện thoại riêng trong nhà, cô đang xuống lầu uống nước thì vừa lúc nghe được.
Phó Lễ Hành nghe điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào thì sửng sốt một chút: "Vũ Vụ?"
Bình thường, người bắt máy không phải đều là dì Lưu sao?
Đồng Vũ Vụ cầm điện thoại, giọng điệu mềm mại: "Dạ, là em."
Chẳng lẽ hắn là muốn gọi điện thoại cho người khác, dì Lưu hoặc là dì Tôn sao?
Mỗi lần Phó Lễ Hành thông báo muốn về nhà ăn cơm đều gọi điện thoại cho Đồng Vũ Vụ. Hôm nay vừa cầm điện thoại lên liền nghĩ đến những hành động thất thường của mình nên mới gọi vào máy riêng trong nhà. Lúc đầu còn nghĩ là dì Lưu sẽ bắt máy, không nghĩ tới lại là cô.
Sau khi trầm mặc mất mấy giây, Phó Lễ Hành ừ một tiếng: "Buổi chiều tôi sẽ về ăn cơm."
Đồng Vũ Vụ rũ mắt: "Được."
Trực nam luôn cho là mọi chuyện mình làm đều rất kín đáo, trên thực tế thì đã bị người ta nhìn thấu từ lâu. Trước đây, hắn hoặc là trực tiếp trở về ăn cơm, hoặc là gọi điện thoại nói một tiếng với cô, hôm nay lại gọi vào điện thoại nhà, chẳng lẽ trong lòng của hắn vẫn còn để ý chuyện xảy ra trong nhà hàng lẩu?
Đồng Vũ Vụ không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Phó Lễ Hành. Hắn để ý chuyện gặp phải Tần Dịch, hay là biểu hiện nhớ mãi không quên của Tần Dịch đối với cô?
Trước kia cô từng nghe người ta nói là giống đực rất coi trọng lãnh thổ của mình, nếu có giống đực khác muốn xâm chiếm, vậy nó sẽ ra sức chống cự thậm chí đánh trả.
Nếu là vậy thì cũng có thể hiểu được, cô dù sao cũng là vợ của Phó Lễ Hành. Hắn không phải là quả hồng mềm, Tần Dịch trắng trợn nhìn chằm chằm cô, cho là hắn mù rồi sao.
Mà thôi, đây cũng không phải là chuyện gì gấp gáp. Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ rên thầm một tiếng: Cmn, mấy người dì Tôn đều đi cả rồi, cô đi đâu đi biến ra một bàn đồ ăn chờ Phó Lễ Hành về ăn đây a!
Cô mở tủ lạnh ra, khó quá rồi!
Đồng Vũ Vụ cảm thấy mình như một chấm màu vàng nhỏ trong cánh đồng hoa bắp cải! Cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nấu nướng nào. Bây giờ lại phải xuống bếp, cô nên bắt tay từ đâu đây.
Cô không biết nên làm món gì, cũng không biết những đồ dùng trong phòng bếp này dùng như thế nào, làm sao mà nổi lửa nấu cơm?
Lúc đầu cô còn nghĩ là xảy ra chuyện ngày hôm qua, đoán chừng hôm nay Phó Lễ Hành sẽ không về ăn cơm tối. Cô đều đã lên kế hoạch cơm tối sẽ ăn một cái trứng luộc, thêm chút dưa leo và cà chua nữa liền xong việc, vậy mà bây giờ hắn muốn trở về ăn cơm tối. Làm sao có thể để hắn ăn những thứ này a? Về sau cô làm sao có thể sắm vai một người vợ lên được phòng khách xuống được phòng bếp chứ?
Hay là đặt thức ăn ngoài? Đồ ăn ngoài có lẽ sẽ khó ăn hơn đồ phòng bếp trong nhà làm, nhưng so với người chưa một lần nấu ăn như cô thì chẳng phải tốt hơn nhiều sao?
Ít nhất cũng là những món ăn có trong bàn cơm nhà bình thường. . .
Nghĩ tới nghĩ lui, Đồng Vũ Vụ dứt khoát đem tủ lạnh lật từ trong ra ngoài, cuối cùng tìm được thịt bò bít tết được vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về vào tháng trước trong tủ đông. Cô rất ít khi ăn bò bít tết ở nhà, lần trước cô chỉ là thuận miệng khen bò bít tết của nhà hàng nào đó không tệ lắm, Lục Nhân Nhân liền chuyển thịt bò bít tết đến nhà cho cô, nghe nói phẩm chất và hương vị đều giống nhau. Sau khi Đồng Vũ Vụ thăng cấp làm Phó thiếu phu nhân, ăn cái gì cũng rất để ý khẩu vị. Thịt bò bít tết không biết có còn tươi mới hay không, cô không muốn ăn. Nhưng giờ phút này, nó chình là biện pháp tốt nhất giải quyết cơm tối.
Cứ như vậy đi!
Chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến với bò bít tết hẳn sẽ không quá khó!
Đồng Vũ Vụ tràn đầy lòng tin lên mạng tìm công thức làm bò bít tết, lại đi tủ rượu tìm một chai rượu đỏ đã ủ được mấy năm. Nhìn đồng hồ một cái rồi đem rượu đỏ rót vào trong bình thuỷ tinh, làm xong hết cô liền đi chuẩn bị thứ khác. Trong biệt thự thứ gì cũng có, nhưng cô phải mất một chút thời gian mới tìm được nến và vật dụng trang trí.
Cô tìm thấy trong ngăn kéo tủ đầu giường một cái bao cao su. May mà tinh thần cô vẫn còn tốt, nếu không thì cô đã tìm một cái kim rồi đâm lên nó mấy cái.
Ô ô ô ô cẩu nam nhân không có lương tâm!
Được rồi, nên bị đâm không phải là bao cao su, mà là cô. Cô nên đâm cho mình một châm mới có thể tỉnh táo lại, miễn cho lại làm ra những chuyện ngu xuẩn, IQ âm vô cực.
Chờ sau khi Phó Lễ Hành về đến nhà, vừa bước vào đã nhận ra có gì đó không thích hợp, không thấy dì Lưu đâu, dì Tôn cũng vậy.
Hôm nay Đồng Vũ Vụ phí hết tâm tư ăn mặc thật xinh đẹp, là một cái đầm sườn xám ngắn. Nghe được tiếng động cô liền từ nhà ăn đi ra, động tác tự nhiên giúp hắn cởi âu phục, ôn nhu nói: "Mấy người dì Lưu không có ở đây, bữa ăn tối hôm nay là do em chuẩn bị."
Phó Lễ Hành còn tưởng rằng chính mình nghe lầm: "Em chuẩn bị?"
Đồng Vũ Vụ thuận thế nắm tay Phó Lễ Hành, lòng bàn tay của hắn ấm áp, trên mặt cô mang nét cười kéo hắn tới nhà ăn.
Trời mùa hè thường lâu tối, lúc này rồi mà trời bên ngoài vẫn sáng. Tuy Đồng Vũ Vụ không mở đèn, nhưng đã sớm chuẩn bị nến. Trên bàn cơm hình chữ nhật, một bên bày biện một phần bò bít tết, một bên là dao nĩa, bình thuỷ tinh đựng rượu được đặt ở chính giữa, bên cạnh có hai cái ly đế cao. Đúng là có hình dáng của một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Phó Lễ Hành nhận lấy khăn nóng Đồng Vũ Vụ đưa tới lau lau tay, sau khi ngồi xuống vẫn mang một vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Đồng Vũ Vụ rót hai ly rượu, tươi cười với hắn: "Chồng à, cạn ly."
Phó Lễ Hành đành phải cầm chén rượu lên, cụng ly với cô một cái, tạo ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Nếu như đây không phải là bữa tối tự phát mà Đồng Vũ Vụ bắt buộc phải chuẩn bị, thì cô sẽ rất hưởng thụ bữa tối lãng mạn này.
Phó Lễ Hành không phải một người thích suy đoán, hắn uống một ngụm rượu đỏ, mùi rượu thuần hậu tràn ngập khắp khoang miệng, hắn hỏi: "Hôm nay. . . có cái gì đặc biệt sao?"
Kết hôn hai năm, đây là lần đầu tiên cô xuống bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.
Đồng Vũ Vụ cũng không biết hôm nay có cái gì đặc biệt.
Nếu nói có cái gì đặc biệt, thì chính là chuyện hắn trở về ăn cơm tối làm xáo trộn kế hoạch của cô đi.
Cô đã sớm nghĩ kỹ lý do, "Là có chuyện cần chúc mừng. Em nghe mấy người bạn nói, cuộc sống cần phải có chút hình thức. Hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau."
Trên mặt Phó Lễ Hành lại là một mảnh mờ mịt hoang mang: "Ngày kỷ niệm nắm tay?"
Đó là cái gì?
Đồng Vũ Vụ một tay chống cằm, cười đến xinh đẹp lại dịu dàng, "Đúng nha, ngày này ba năm trước, lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau. Đây cũng là một ngày kỷ niệm."
"..." Lần đầu tiên trong đời Phó Lễ Hành nếm được mùi vị bối rối, "Xin lỗi em, tôi không nhớ rõ."
"Không có việc gì nha." Đồng Vũ Vụ cười, "Em nhớ được là được rồi. Dù sao thì chuyện của chúng ta, em đều nhớ rất rõ ràng."
Nhớ . . . là không chuyện thể nào, cô đã sớm quên sạch không sót chút gì. Ai lại nhàm chán đến độ đi nhớ cái gì mà ngày kỷ niệm nắm tay!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
101 chương
127 chương
20 chương
54 chương
59 chương