Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 79
Văn Mân thấy Tiếu Đồng cười mờ ám từng chút từng chút xích lại gần mình, tay không tự chủ liền đưa lên che trước ngực.
“Anh làm gì vậy? Đứng xa một chút nói chuyện đi, anh dựa vào gần như vậy tôi cảm thấy rất áp lực.”
“Đứng xa một chút? ~~ đứng xa một chút vậy làm cách nào muốn làm gì thì làm đây.”
Tiếu Đồng lời nói vừa mới thốt ra, hai tay mạnh mẽ vòng ở eo Văn Mân, hơi dùng sức đem cô ôm vào lòng, cúi đầu xuống mặt đối mặt với cô, hai gương mặt ở quá gần, hơi thở phả lên mặt đối phương, mang theo dục vọng nóng rực.
Văn Mân cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiếu Đồng một cái, liền lập tức cúi đầu, anh mắt của hắn nóng rực như vậy, khiến cô không dám nhìn thẳng.
“Em không dám nhìn tôi? Hơn nữa tim lại đập rất nhanh, đó là bởi vì a-đrê-na-lin làm co giãn mạch máu lại tác dụng lên thần kinh, có thể làm tăng huyết áp, nhịp tim và tăng hàm lượng đường trong máu, cho nên, em không cần lo lắng.”
Văn Mân vốn đỏ bừng mặt bởi vì hành động bất ngờ của Tiếu Đông nghe thấy lời này rốt cục khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô hơi dùng sức muốn thoát khỏi ngực Tiếu Đồng lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
“Em đừng động, tôi hiện tại lượng sê-rô-tô-nin tiết ra quá nhiều, em còn động thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Sê-rô-tô-nin?”
“Sê-rô-tô-nin còn được gọi là 5-HT, là một chất có thể làm co mạch trong huyết thanh, nó có liên quan mật thiết với những sai lầm thường mắc phải trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, nó ít nhiều cùng nam tính có quan hệ, cho nên nhóc, em đừng kích thích tôi.”
Văn Mân quả thực rất tò mò, người đàn ông bên cạnh này rốt cuộc là dùng cái tâm tư gì, chỉ là trong lời nói cũng có thể làm giảm đi lửa nóng, vì vậy cô hơi thả lỏng tâm tình, từ trong ngực Tiếu Đồng hơi hơi ngẩng đầu lên.
Nhưng là, cô vừa mới ngẩng đầu, liền rơi vào một mảnh kiều diễm, trong nháy mắt cô cảm thấy đầu óc trống rỗng, thật lâu không cách nào suy tư, giờ này khắc này, trong mắt cô, trong lòng cô chỉ còn lại một ánh mắt đầy mị hoặc.
Văn Mân không biết bọn họ là như thế nào bắt đầu hôn nhau, chỉ biết lúc cô kịp hồi phục lại tinh thần, đầu lưỡi hai người đã quấn quít lấy nhau.
Cho đến khi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, hai người lúc này mới lưu luyến tách ra, chỉ bởi vì hai người kịch liệt dây dưa, khi bọ họ tách ra vẫn còn một sợi chỉ bạc nối tiếp lẫn nhau.
Dưới ánh mặt trời, từ chỉ bạc lóe ra ánh sáng lấp lánh chính là hạnh phúc, cũng là yêu.
Văn Mân vùi đầu vào ngực Tiếu Đồng thật lâu không nói gì, lặng lẽ lưu lại khoảnh khắc tình yêu này.
“Tiếu Đồng, anh làm gì vây?”
Yên lặng một lát, Văn Mân chợt mạnh mẽ từ trong ngực Tiếu Đồng lui ra, cảnh giác dõi theo đôi tay hắn lúc này vẫn còn ở trên người cô.
“Không làm gì á, chỉ là nghĩ muốn sờ sờ em.”
Nếu như Tiếu Đồng nói là, “Quần áo của em hơi nhếch lên, tôi giúp em sửa sang lại sửa sang lại” hoặc là “Tôi cũng không biết muốn làm gì, chỉ là không cẩn thận đem tay đưa đến bên trong quần áo của em đi”, như vậy Văn Mân tuyệt đối sẽ dùng vẻ mặt nghiêm túc mà giáo huấn hắn, bọn họ bây giờ mới chỉ bắt đầu, thật không nên tiến triển nhanh đến như vậy đi.
Nhưng hết lần này đến lần khác khẩu khí nói chuyện của tên nhóc này lại không cách nào ngăn lại, nói cái gì cũng đều trưng ra cái vẻ mặt vô tội ấy, trái lại làm cho Văn Mân không biết phải xử lý thế nào.
“Ách…này ~ Tiếu Đồng, không thể sờ.”
“Tại sao? Không phải em nói cái gì cũng đều nghe theo tôi, em lại muốn làm trái với cam kết.”
“Không phải, chỉ là…Chỉ là chúng ta vừa mới kết giao, tiến độ sao có thể nhanh như vậy?”
“Tôi muốn sờ sờ em, cái này cũng liên quan với việc cơ thể tôi tiết ra Sê-rô-tô-nin, bởi vì thích em, cho nên mới kích thích nó sinh ra cũng kích thích ham muốn tình dục của tôi, cái này cùng thời gian chúng ta kết giao có quan hệ gì sao?”
“Ách…Ai nha, anh dừng tay trước đã, trước đừng sờ, đừng có sờ.”
“Em nói không giữ lời.”
“Không phải, là…là tôi sợ nhột.”
Văn Mân cố gắng tìm mọi cách né tránh móng vuốt ma trảo của Tiếu Đồng, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nói dối như vậy, nhưng chỉ là một lời nói dối nho nhỏ lại làm cho Tiếu Đồng thực sự buông tay.
Hắn lùi lại cách Văn Mân vài bước, tay phải nhẹ nhàng đặt lên tay trái, ngón tay ngõ nhẹ một cái lên cằm mình, nhìn vẻ mặt Văn Mân như có điều suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
106 chương
18 chương
20 chương
153 chương