Văn Mân chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn trên đĩa của mình, khóe mắt bỗng thấy cay cay, cô lại hiểu lầm hắn rồi, qua một đời, cô lại một lần nữa hiểu lầm dụng tâm của hắn đối với mình, lại cảm thấy hắn trẻ con, cảm thấy hắn không phải đàn ông, cũng cảm thấy hắn không biết quan tâm, săn sóc. Sau khi đã trải qua đủ loại nhân tình thế thái và khó khăn của cuộc đời, cô mới hiểu anh là điều quý giá nhất, một người đàn ông với trái tim chân thành thật lòng đối đãi với mình là điều hạnh phúc biết nhường nào. Cô nghĩ đời này, khi bắt đầu lại một lần nữa, cô đã thực sự hiểu anh tốt thế nào, nhưng lại không ngờ tới, cô vì những người không liên quan mà một lẫn nữa hiểu lầm hắn. Giọt nước mắt chua xót chảy xuống gò má, Văn Mân đem thức ăn trên bàn một ngụm lại một ngụm ăn sạch, vị mặn của nước mắt hòa lẫn với mùi vị của thức ăn nhưng khi vào đến miệng, cô lại cảm thấy tất cả thật ngọt ngào. “Tiếu Đồng, thật xin lỗi, nhưng tất cả vẫn còn kịp, đúng không?” Nhìn đến vị trí Tiếu Đồng vừa ngồi trước mặt, Văn Mân nhẹ giọng nói một câu như vậy, đúng vậy, tất cả vẫn còn kịp, cô không có cách nào lập tức trở thành người tốt, nhưng cô sẽ vì anh mà từ từ thay đổi bản thân mình, cô sẽ học cách cảm nhận phần chân tình tốt đẹp ẩn giấu đằng sau sự trẻ con này của hắn, đời này cô sẽ không để vụt mất hạnh phúc của mình thêm lần nữa. Sau khi đem bát đũa trong phòng ăn đến phòng bếp lau rửa sạch sẽ, Văn Mân lúc này mới pha một ly trà chanh đặt vào khay nhỏ, sau đó đi đến trước cửa phòng Tiếu Đồng đưa tay gõ nhẹ. Nhưng cô đợi một lúc lâu, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, Văn Mân đưa tay gõ cửa thêm lần nữa, rốt cuộc trong phòng cũng truyền đến thanh âm rầu rĩ. Phải rất cận thận lắm cô mới nghe được rõ ràng một câu: “Mời vào.” Văn Mân mở cửa đi vào, không nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Đồng ở trong phòng, cô đem khay đặt lên chiếc bàn trà nhỏ đặt cạnh giường. Cô đứng lên định gọi Tiếu Đồng, còn chưa kịp gọi, cô liền cảm thấy được có người đứng phía sau mình. Xuất phát từ bản năng, cô mạnh mẽ xoay người một cái, nghxi muốn nhìn rõ người đó lai ai. Nhưng vì động tác xoay người quá mạnh, bất ngờ bị ngã vào trong ngực đối phương. Cái này, không cần nhìn Văn Mân cũng biết là ai, bởi vì trước mặt cô là một bộ ngực trần, mà ở trước ngực có một cái bớt hình trái tim màu đỏ, cô còn nhớ, trước ngực Tiếu Đồng cũng có một cái bớt như vậy. “Thế nào? Ngực của tôi rất đẹp, em không nỡ rời đi.” Thẳng đến khi trên đỉnh đầu truyền đến giọng điệu cười nhạo, Văn Mân mới ý thức được mặt mình thế nhưng đang dán sát vào lồng ngực của Tiếu Đồng, càng mất mặt chính là, cô lại đang ở trong trạng thái ngây ngốc. Chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần, Văn Mân lập tức định lùi lại một bước, muốn thoát khỏi vòng tay của Tiếu Đồng, nhưng cô lại quên mất, phía sau mình chính là một cái bàn trà, cô căn bản không thể lùi được nữa. Mà càng kinh hoảng chính là, trong lúc lùi lại phía sau lại đụng phải bàn trà, cơ thể liền lảo đảo muốn ngã, may mắn là Tiếu Đồng phản ứng kịp, đưa tay giữ lấy vòng eo của cô, nhắm vào một vị trí bên cạnh giường để hai người đều ngã xuống giường, như vậy mới có thể tránh bị thương. Bởi vì quá đột ngột, Văn Mân nhất thời không có cách nào kiểm soát cơ thể mình, chỉ có thể dựa vào trong lòng Tiếu Đồng, nhắm mắt lại đợi cả hai cùng ngã sấp xuống giường để giảm chấn động. Tại thời điểm ngã xuống, Văn Mân chỉ cảm thấy bàn tay của Tiếu Đồng trên eo mình siết chặt thêm vài phần, mà nhờ bàn tay đang giữ chặt nên mới giảm bớt sự đau đớn. Một lúc lâu, Văn Mân không nghe được Tiếu Đồng nói chuyện, lúc này mới mở mắt muốn ngẩng đầu lên xem hắn thế nào, trong lòng lo lắng có phải vừa rồi đã sơ ý làm hắn bị thương. Trong nháy mắt lúc cô ngẩng đầu lên, Tiếu Đồng cũng đang chuẩn bị cúi đầu, hai người một ngẩng đầu một cúi đầu, bốn cánh môi ấm áp liền chạm vào nhau. (oh lala…first kiss moa) Nhất thời, Văn Mân cảm thấy choáng váng, trừ bỏ nhiệt độ ám áp của đôi môi truyền đến, cô căn bản là không cảm giác được bất cứ điều gì khác trên đời nữa rồi.