“Luật sư Lỗ, tôi nhớ rằng tôi đâu có ủy thác để anh biện hộ cho tôi, lại càng không nhờ anh giúp tôi nộp tiền bảo lãnh, vậy anh là…?” Văn Mân nhìn vào danh thiếp sau đó bình ổn lại cảm xúc trong lòng, lúc này mới ngẩng đầu lên đối mặt với Lỗ Lâm hỏi một câu như vậy. Trong lòng cô thực ra đã rất rõ ràng, chẳng qua cô vẫn hi vọng có thể thông qua miệng Lỗ Lâm để kiểm chứng sự thật. “Văn tiểu thư, tôi là được Tiếu tiên sinh ủy thác đến giúp cô xử lí một số công việc.” “Tiếu tiên sinh?” Lúc nghe đến ba chữ này, Văn Mân chỉ cảm thấy lòng mình đột nhiên run lên, quả nhiên là hắn, cô vẫn không thể ngừng kinh ngạc mà lặp lại ba chữ này. “Đúng vậy. Ba mẹ của Văn tiểu thư biết chuyện của cô nên vô cùng sốt ruột, nhưng bởi vì cả hai người đều đang ở Ả Rập nên không thể trở về ngay lập tức, cho nên họ nhờ Tiếu tiên sinh giúp đỡ xử lí chuyện này.” Nghe đến đây, Văn Mân bỗng nhớ tới kiếp trước, lúc đó ba mẹ cô đã vội vàng trở về, sau đó cô bởi vì chán nản mà không muốn gặp bọn họ. Mặc dù có gặp, cô cũng không muốn nói chuyện với hai người. Hình như lúc đó cô cũng từng nghe ba mẹ đề cập đến chuyện cô có thể bình an vô sự ra ngoài thì phải cảm ơn một người, nhưng cụ thể là cảm ơn ai thì cô cũng không có kiên nhẫn nghe bọn họ nói hết. Vậy thì, nhìn vào tình huống trước mắt, người cô phải cảm ơn, chính là hắn. Thì ra, từ lúc rất sớm, hắn đã xuất hiện rồi, chẳng qua cô vẫn không hề hay biết, cô vẫn tưởng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là ở bữa tiệc làm quen sau chuyện này một tháng. ở bữa tiệc lần đó, cô vô cùng chán nản, cảm thấy mình dù sao cũng đã mất đi người yêu, vậy thì cứ nghe theo ba mẹ sắp xếp, gả cho một người. Chính vì như thế, mới dẫn đến cuộc hôn nhân của hai người. bây giờ nhớ lại, Văn Mân cảm thấy trí nhớ về khoảng thời gian đó thực sự rất mơ hồ. Cô đã vì tên khốn kia mà mất đi biết bao điều tốt đẹp. “Tiếu tiên sinh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.” Nghĩ tới người kia, Văn Mân cảm thấy cô không thể nào nhịn được nỗi khát khao muốn được gặp hắn, cô rất muốn gặp hắn, lúc nào cũng nhớ hắn. Cả một đời cô đã chịu biết bao thống khổ, không phải chỉ vì muốn gặp lại hắn một lần hay sao? “Tiếu tiên sinh hiện giờ đang trợ giúp cảnh sát phá án, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thể gặp Văn tiểu thư. Văn tiểu thư yên tâm, lấy năng lực của Tiếu tiên sinh, anh ấy nhất định sẽ giúp cô rửa sạch tội danh trong khoảng thời gian ngắn nhất.” “Trợ giúp cảnh sát phá án?! Vì sao anh ấy phải trợ giúp cảnh sát phá án?” Văn Mân nhớ rõ hắn chính là một giảng viên đại học, công việc chính thức của hắn hẳn là ở Mỹ mới đúng. Sau khi bọn họ kết hôn, hắn vẫn thường xuyên đi qua đi lại giữa Mỹ và trong nước. Cũng chính bởi vì hắn thường xuyên đi công tác như vậy, nên cô mới cảm thấy rất cô đơn, mới có thể không giữ nổi mình trước sự theo đuổi nhiệt tình của tên khốn kia. Sau khi bọn họ ly hôn, khi cô nhìn thấy danh sách dài tài sản được chia cho mình, lúc này cô mới biết thì ra hắn lại giàu có đến vậy. Nhưng cô cũng tự biết không còn mặt mũi đề tìm hắn, cho nên mười năm sau, cô không dám chủ động tìm hiểu về bất kì tin tức gì của hắn. Chỉ có một lần, ngẫu nhiên, cô nhìn thấy hình ảnh hắn ở trong tivi nhận giải nobel nhân chủng học. Lúc hắn đứng lĩnh thưởng ở trên bục còn mỉm cười nói rằng người đầu tiên hắn phải cảm ơn đó chính là vợ của hắn, sau đó màn ảnh liền chiếu tới chỗ hắn vừa ngồi bên dưới, chính là vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của vợ hắn. Cho đến lúc đó, Văn Mân mới phát hiện thực ra cô rất ghen tị với vợ của hắn. Cô nghĩ, nếu không phải năm đó cô làm ra chuyện hồ đồ như vậy thì hôm nay người có thể mỉm cười hạnh phúc chẳng phải sẽ là cô sao?