Về đến nhà, Văn Mân cũng không giống như trước ân cần đối đãi Tiếu Đồng. Sau khi mở cửa vào nhà liền lấy một đôi dép lê trong nhà đưa cho Tiếu Đồng, đặt chìa khóa xe lên bàn trà rồi đi thẳng xuống bếp chuẩn vị bữa tối. Đối với sự thay đổi thái độ đột ngột này của Văn Mân, Tiếu Đồng có chút thích ứng không kịp. Hắn nghĩ là Văn Mân vì chuyện vừa rồi vẫn chưa hết giận nên đành yên lặng ngồi ở ghế sa lon không dám làm gì, chỉ sợ lại chọc cô nổi giận lần nữa. Vừa ngồi xuống được khoảng 5 phút sau, Tiếu Đồng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước đã từng dùng qua một chiêu rất hiệu quả liền đứng dậy đi nhanh xuống phòng bếp. Hắn đứng ở cửa phòng bếp im lặng nhìn Văn Mân, lúc sau mới cố ý ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý của cô nàng lúc này đang đứng quay lưng về phía hắn. “Nhìn khớp xương có thể biết được tuổi tác, con người là vậy, mà động vật cũng như thế. Hôm nay em chọn chân giò khá được, vẫn trong giai đoạn còn non, ở giữa các khớp xương có một lớp sụn, tầm tuổi con heo này chắc chắn mới chỉ có vận động nhẹ…” Văn Mân nhìn chằm chằm cái móng giò trên thớt gỗ, sau đó khẽ liếc mắt nhìn con dao chặt đang nắm ở tay phải mình, nhíu nhíu mày, nhắm mắt, giơ tay chém xuống, chuẩn bị xử lý cái móng giò còn trên thớt. Miệng vết thương chỗ kia rích rắc không hề gọn gẽ, bước đầu phán đoán là bị chặt từ 4 đến 5 nhát. Từ tình trạng tụ máu trên miệng vết thương có thể thấy, vào thời điểm chặt thì con heo này vẫn còn thoi thóp, kiểm tra triệu chứng bệnh tật thì…” Văn Mân nắm chặt cán dao, hít thở sâu vài lần, cực lực khắc chế xúc động để không thể quay đầu lại phát hỏa. “Tiểu Mân, tất cả những điều này đều chứng minh móng giò hôm nay em mua được là loại heo nuôi trong chuồng của nông dân. Hơn nữa trình độ chặt của người này còn rất kém cỏi, nếu đổi thành anh động thủ…” “Tiếu Đồng, anh đúng là con rùa rụt cổ, anh còn muốn ăn móng giò nữa không?” (ý chị là anh chỉ biết đứng đó nói mà không làm. mức độ tự kỷ không những cao mà da mặt anh cũng dày rồi) Nghe Tiếu Đồng cứ như vậy tự tin mà tự mèo khen mèo dài đuôi, Văn Mân thật muốn giơ tay đầu hàng nhưng vẫn là nhịn xuống không biểu hiện gì. “Tiếu Đồng, những kiến thức cuyên nghiệp đó của anh dùng trong công việc là tốt rồi, ở phòng bếp vẫn là không đừng nói đi, không phải lát nữa chúng ta còn muốn ăn móng giò heo sao? Anh nói như vậy tôi làm sao còn có thể nuốt trôi đây.” “ Ăn không vô? Tại sao? Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật tự nhiên vốn có, để có thể sinh tồn thì lấy thức ăn ở xung quanh mình là điều tất nhiên. Ở thời kỳ cổ đại, chuyện người ăn thịt người còn có thể có nữa là, chuyện ăn không vô móng giò heo là do đói bụng hay không đói chứ làm sao lại có quan hệ với mấy lời nói vừa rồi tôi nói được.” "..."