Văn Mân nhìn Tề Tuyền mới vừa rồi còn quấn quýt không buông cô vậy mà chỉ cần Tiếu Đồng khéo léo nhẹ nhàng nói vài câu đã khiến hắn cắp đuôi chạy mất khiến cô lại có thêm những hiểu biết mới về người đàn ông bên cạnh mình. Vốn cô nghĩ Tiếu Đồng nghe Tề Tuyền nói mấy lời buồn nôn về chuyện quá khứ nhất định sẽ để ý nhưng không ngờ, hắn vẫn có thể trấn định nghe Tề Tuyền thao thao bất tuyệt, đây chẳng lẽ bởi vì hắn không thích cô ư? Cho nên mới lạnh nhạt như vậy… bình tĩnh như vậy. Kiếp trước khi hắn biết cô phản bội mình mà lên giường với Tề Tuyền, hắn một câu cũng không nói chỉ tung ra một cú đấm thôi. “Anh…anh vừa rồi vì sao không đánh anh ta, đuổi anh ta ra ngoài coi như xong rồi cần gì phải nói nhiều như vậy?” Dự đoán kia khiến trong lòng Văn Mân rối loạn, sau khi rối rắm một lúc, cô vẫn lựa chọn đem vấn đề trong lòng hỏi ra. Mà phản ứng của Tiếu Đồng đối với vấn đề này của Văn Mân chính là, khóe miệng khẽ cong lên, ngồi ở thềm cửa cởi giầy ra sau đó đi dép lê rồi cứ thẳng tiến vào phòng khách. Vừa đi vừa mở miệng giải thích nghi hoặc của cô: “Động miệng lưỡi một chút là có thể giải quyết mọi chuyện rồi cần gì phải dùng đến vũ lực. Calo tiêu hao cho việc đánh người nhiều hơn nói chuyện nhiều, nếu như không phải thực cần thiết, anh cũng không thích sử dụng loại phương thức tiêu hao thể lực quá lớn này.” Khi đến phòng bếp, bước chân Tiếu Đồng chợt dừng lại, hắn nhìn mâm cơm ít ỏi trên bàn lại quay đầu nhìn Văn Mân vẫn yên lặng theo sát sau lưng mình nãy giờ. “Đồ ăn này, đều là cho em ăn sao?” Suy nghĩ của Văn Mân đều đang tập trung trong lời nói của Tiếu Đồng nên nhất thời không kịp phản ứng xem Tiếu Đồng đang nói cái gì, cô muốn từ lời nói đó đoán xem hắn đã để ý tới mình chưa nhưng càng khiến người ta phải thất vọng chính là, cô chẳng đoán ra được cái gì. Văn Mân nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của Tiếu Đồng, mới phát hiện Tiếu Đồng đang nhìn đúng mấy món ăn tối nay cô luyện tập, vì thế vội vàng lắc đầu. “Không phải, chỉ là em muốn tập luyện nấu nướng, làm xong thì đặt lên thôi.” Văn Mân còn đang nói, Tiếu Đồng đã tự động đến trước bàn ăn, hắn vô cùng tự giác kéo ghế chính giữa ra ngồi, sau khi ngồi xuống chỉnh tề rồi mới nhìn Văn Mân, thấy Văn Mân không có phản ứng gì, lúc này mới mở miệng nói: “Anh đói bụng rồi, còn chưa kịp ăn cơm tối.” “Ách…anh…anh muốn ăn đồ ăn này sao, nhưng đồ ăn đã nguội rồi, để em làm thêm cho anh một phần nữa, bên trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu.” Sau khi Văn Mân hiểu rõ lời nói của Tiếu Đồng, nhất thời xuất hiện cảm giác chân tay luống cuống. Tuy đồ ăn trên bàn chính là những món cô hài lòng nhưng đã để lâu như vậy rồi, món ăn đã sớm nguội lạnh, ăn cũng không còn ngon nữa. Nhưng Văn Mân còn chưa kịp bước vào phòng bếp, ngay lúc cô bước qua người Tiếu Đồng liền bị hắn kéo tay lại. “Độ ấm thế này mới tốt, ăn nóng dễ bị ung thư thực quản.” “Ách…” Văn Mân đứng bên cạnh Tiếu Đồng, nhìn hắn cầm lấy bát đũa cô vừa dùng để ăn cơm, trong lòng liền dâng lên cảm giác ngọt ngào. Mà đáng ghét là trong đầu cô lại hiện lên một suy nghĩ lạ kì, đây có tính là bọn họ đã gián tiếp hôn môi không. Tuy kiếp này cô vẫn còn là một hoàng hao khuê nữ nhưng kiếp trước cô đã trải qua chuyện chăn gối rồi, theo lý thuyết, cô sẽ không bao giờ xuất hiện những suy nghĩ như vậy chứ nhưng cố tình loại cảm xúc chỉ xuất hiện ở những cô gái mới lớn này lại thừa dịp cô không phòng vệ đã bất ngờ ập tới, ít nhiều gì cũng khiến cô cảm thấy thẹn thùng.