“Cho anh?” “Ách…ừ.” Bởi vì đi vào bên trong sở nghiên cứu có rất nhiều bậc thang mà hôm nay Văn Mân lại đặc biệt ăn mặc thật đẹp để đến gặp Tiếu Đồng, giày cao gót dưới chân cô rất cao, lúc Tiếu Đồng hỏi, cô đang cúi đầu nhìn hai chân, nhất thời không hiểu được Tiếu Đồng ám chỉ cái gì, đến khi cô ngẩng đầu nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay Tiếu Đồng mới đỏ mặt gật đầu. Lần thứ hai gặp mặt đã làm bữa sáng cho hắn, điều này có vẻ hơi thô lỗ nhưng thực ra cô chỉ muốn bù đắp lại kiếp trước chưa bao giờ làm cái gì vì hắn mà thôi, lúc làm cũng không nghĩ đến chuyện ở kiếp này hai người mới gặp nhau có vài lần. Sau đó Tiếu Đồng cũng không nói gì nữa mà Văn Mân cũng không giải thích gì thêm. Sau khi đi vào sở nghiên cứu, Văn Mân mới phát hiện nơi này thực sự rất trống trải, vừa vào cửa đã bắt gặp một căn phòng rộng lớn, trên trần nhà còn có một chiếc đèn trần thủy tinh rất to rủ xuống khiến cả căn phòng trở nên sáng ngời mà bốn phía xung quanh căn phòng đều có lối đi, cũng không biết những lối đi đó sẽ dẫn tới nơi nào. Tiếu Đồng cũng không dừng lại ở đây, hắn nhanh chóng dẫn văn Mân tới cầu thang phía đối diện, sau khi lên đến lầu hai, hiện ra trước mắt Văn Mân tiếp tục là một căn phòng vô cùng trống trải, nhưng mà ở giữa căn phòng này có một cái bệ dài, bên trên bày đủ loại dụng cụ thiết bị và một cái bệ nhỏ hơn, từ xa nhìn vào giống như có một người đang nằm trên giường, nhưng Văn Mân biết không phải như thế, bởi vì sau khi đến gần cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng khúc xương trắng được sắp xếp theo đúng thứ tự khung xương cơ thể người. Tuy Văn Mân đã từng chết một lần, lúc biết Tiếu Đồng giúp đỡ cảnh sát phá án cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với hài cốt nhưng giờ phút này cô vẫn cảm thấy sống lưng phía sau lạnh toát, bởi vì sợ hãi nên cô không tự chủ ẩn cả người ở sau lưng Tiểu Đồng, mượn bả vai rộng lớn của hắn che tầm mắt của mình. “Em sợ sao? Bên trong cơ thể em cũng có từng ấy xương cốt, có gì mà phải sợ. Hơn nữa số xương cốt này đều đã sửa sạch nhiều lần, tuyệt đối rất sạch sẽ, em không cần lo lắng vi khuẩn đâu.” Tiếu Đồng bởi vì động tác trốn tránh sau lưng của Văn Mân mà dừng bước, hắn nhìn thoáng qua bộ hài cốt trên bệ cao, tự nhận là tốt bụng an ủi cô vài câu nhưng có lẽ hiệu quả không được tốt lắm thì phải. Mắt thấy Văn Mân vẫn cúi xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chính là vẻ mặt của cô gái nhỏ sợ mình sắp phải chứng kiến vật gì đó vô cùng khủng khiếp, trong mắt Tiếu Đồng hiện lên ý cười. Hắn vươn tay, bọc lấy bàn tay đang nắm chặt trong túi của cô, mỉm cười nói một câu “Nhóc con nhút nhát”, sau đó cứ thế nắm tay cô dẫn vào văn phòng của mình. Văn Mân không ngờ được Tiếu Đồng sẽ có hành động như vậy, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay của hắn thật kỳ diệu có thể khiến toàn bộ sợ hãi của cô biến mất, cô chăm chú nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng chỉ hy vọng, đời này bọn họ có thể nắm tay cùng đi vào hôn nhân.