Chồng À, Anh Thật Quái Gở
Chương 197
“Tiếu Đồng nói, trong khoảng thời gian này thằng bé bận rộn giúp nước Mỹ nghiên cứu một vài chứng cớ, vốn là phải làm ở Sở nghiên cứu bên Mỹ nhưng bởi vì nhóc mang thai nên đành thương lượng với bên đó tiến hành nghiên cứu ở trong nước. Bởi vì sự việc khá trọng đại, liên quan đến quan hệ hiệp thương giữa hai nước nên cảnh sát trong nước cũng tham gia một phần vào vụ án, Phó Thiên Húc chisng là một trong số những người tham gia vụ án này.”
“Vốn dĩ Phó Thiên Húc phải ra tuyến đầu nhưng bởi vì Bạch San mang thai, hai đứa lại khó khăn lắm mới có được đứa con này nên lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô ấy chắc chắn chịu không nổi. Vì lo lắng việc này nên Phó Thiên Húc rút lại làm công tác hậu cần ở tuyến sau, lần này là vì đi lấy báo cáo cho Tiếu Đồng ở Sở nghiên cứu nen mới gặp chuyện không may. Tiếu Đồng nói, nội dung báo cáo này vô cùng quan trọng, có thể đối phương cũng biết điều này cho nên mới bố trí người ăn cắp chúng, không ngờ đúng lúc đụng phải Phó Thiên
Húc nên Thiên Húc mới bị thương. Vì vậy mà Tiếu Đồng mới lo lắng, dù sao người cũng là bị thương ở chỗ mình.”
Nghe đến đây, đôi mày ba Văn đã cau lại, những bất mãn trong lòng đối với Tiếu Đồng cũng tiêu tan hết, cuối cùng vẫn nói ra thắc mắc của mình: “Chuyện này tôi có chút không hiểu, chỉ là một cái báo cáo mà cũng đáng để bọn chúng bỏ công đánh cắp nó đến mức giết người sao? Cho dù lấy được rồi thì số liệu nghiên cứu chắc chắn vẫn còn được lưu lại. Hơn nữa, báo cáo này là do
Tiếu Đồng làm ra, chỉ cần Tiếu Đồng còn sống thì có thể làm ra một cái tương tự không đúng sao?”
Văn mẹ trợn tròn mắt, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, đợi đến khi ăn cũng no rồi mới mở miệng giải thích nghi hoặc: “Tôi đã nói rồi, vụ án này cực kỳ trọng đại, hơn nữa bên Mỹ ban đầu cũng không đồng ý Tiếu Đồng triển khai công việc này ở trong nước, sau này họ mới miễn cưỡng đồng ý, số liệu đương nhiên sẽ không để bên này sao chép lại. Hơn nữa, Tiếu Đồng nói, kèm theo báo cáo lần này còn có các mẫu vật nghiên cứu được gửi đến. Tôi nghĩ, đối phương không chỉ đánh cắp báo cáo mà còn hủy đi các mẫu vật thí nghiệm này nữa. Chỉ cần mấy thứ đó đều không còn nữa, số liệu nghiên cứu cũng không lưu lại, cho dù Tiếu Đồng nhớ rõ nội dung trong báo cáo đi chăng nữa thì vụ này vẫn bị coi là vu khống, sẽ chẳng ai tin cả. Dù sao, điều quan trọng của một vụ án đó chính là chứng cớ.”
“Vậy có bảo vệ được báo cáo và mẫu vật thí nghiệm không?” Không cần Văn mẹ giải thích thêm, ba Văn cũng hiểu rõ vụ án này chắc chắn cực lớn, ông chỉ là một người dân nhỏ bé cũng không thể biết hết nội tình trong đó được, nhưng vẫn có thể quan tâm kết quả cuối cùng được.
“Bảo vệ được, vốn Sở nghiên cứu làm việc rất chu đáo, xảy ra chuyện như vậy, cảnh sát và nhân viên Sở nghiên cứu tự nhiên có biện pháp ứng cứu kịp thời. Nghe nói là mẫu vật nghiên cứu và báo cáo đã được gửi đến Mỹ thông qua con đường đặc biệt khác rồi, công việc của Tiếu Đồng trong vụ án này cũng coi như đã hào thành rồi, những việc khác không còn liên quan đến Tiếu Đồng nữa.”
“Nghe bà nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy lo lắng. Lỡ như bọn chúng tìm cách trả đũa Tiếu Đồng, vậy Tiếu Đồng và con gái chúng ta không phải đã gặp nguy hiểm rồi sao?”
Văn mẹ buông đũa, thở dài một hơi:
“Có ai nói không phải đâu? Ai ~~, nhưng tính chất công việc của Tiếu
Đồng chính là như vậy, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Cứ cho là có chút nguy hiểm, bất quá, việc này Tiếu Đồng cũng đã cam đoan với tôi là mọi chuyện đã kết thúc rồi. Hơn nữa, thân phận của thẳng bé được giữ bí mật, đối phương mặc dù đụng đến Sở nghiên cứu nhưng không biết rõ người phụ trách công việc này cụ thể là ai. Bây giờ báo cáo cũng chuyển giao rồi, đối phương còn muốn tiêu phí nhân lực đi đối phó Tiếu Đồng không bằng chuyên tâm để ý tình hình bên Mỹ còn hơn. Tôi nghe thấy cũng có lý, cho nên, chúng ta tạm thời cứ yên tâm đi. Hơn nữa, con gái cũng gả cho Tiếu Đồng rồi, dù là phúc hay họa cũng phải chịu thôi. Cho dù về sau có gặp phải nguy hiểm gì thì cũng không có biện pháp thay đổi chuyện này, cũng không thể vì lo lắng chuyện phát sinh mà chia rẽ hôn nhân của bọn trẻ được.”
Ba Văn nhìn thấy sắc mặt của Văn mẹ cũng không khỏi cười cười: “Nghe lời bà nói, giống như tôi thực có ý kiến với cuộc hôn nhân của hai đứa trẻ không bằng. Tô chỉ là thuận miệng hỏi thế, chúng ta đều già cả rồi, sao lại không nhìn thấu mọi việc đây? Con người lúc còn sống, quan trọng nhất không phải là sống bao lâu mà là sống vui vẻ hay không. Chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương lẫn nhau, bảo vệ nhau thì mấy người già cả chúng ta còn để tâm mấy việc nhỏ đó làm gì? Hơn nữa, tôi tin tưởng Tiếu Đồng có thể bảo vệ tốt cho con gái của chúng ta.”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
106 chương
18 chương
20 chương
153 chương